"Không cần đi." Lâu Xuân Vũ nhắc lại một lần. Nàng dùng sức nắm lấy tay Tống Tây Tử tay, nàng sợ Tống Tây Tử gặp lại chuyện phiền toái ở kiếp trước. Mà khởi đầu của những chuyện này, kỳ thật đều rất nhỏ, liền chỉ là bởi vì hảo tâm giúp đỡ Trương Hâm một lần.
Những chuyện làm cho Lâu Xuân Vũ để trong lòng, kiếp trước đều phát sinh từ trước khi Lâu Xuân Vũ còn chưa kịp quen biết Tống Tây Tử.
Khi đó, Tống Tây Tử đã bước một chân vào vũng bùn của Trương Hâm, điều Lâu Xuân Vũ có thể làm cũng chỉ là cùng Tống Tây Tử kiên trì vượt qua, trong đoạn thời gian đó nàng nhìn thấy Tống Tây Tử không ngừng bị kéo vào trong thâm uyên, bị phiền phức quấn thân.
Mà may mắn chính là lần này nàng còn kịp thời thay đổi, nàng mang theo trí nhớ mà trở về, có lẽ chính là cho nàng có được cơ hội này, để nàng ngăn cản Tống Tây Tử giúp Trương Hâm chuyện này.
Từ khi quen biết đến nay, đây là lần hiếm hoi Lâu Xuân Vũ bày ra thái độ cứng rắn can thiệp vào quyết định của Tống Tây Tử, Tống Tây Tử có chút nghi hoặc, càng nhiều chính là hiếu kỳ.
"Ta chỉ là giúp hắn một lần này." Tống Tây Tử dùng giọng điệu thăm dò mà nói.
"Không có khả năng chỉ có một lần, giúp một lần này, còn có lần sau, ngươi có thể giúp hắn bao lâu, giúp hắn cả đời sao?" Lâu Xuân Vũ cảm thấy Tống Tây Tử còn chưa ý thức được tính nghiêm trọng, nói: "Cho nên, không cần đi, ngươi nghe lời ta, xem ý kiến của ta như của một người bằng hữu, chuyện này đối với ngươi mà nói không có lợi." Lâu Xuân Vũ lo sợ thái độ của nàng còn chưa đủ rõ ràng, trong lòng nàng lo lắng, muốn thuyết phục Tống Tây Tử từ bỏ ý nghĩ này, nhưng mà lúc này nàng liền không thể nói chuyện linh hoạt như bình thường, một câu đều nói không lưu loát.
Mà Tống Tây Tử nhìn đến Lâu Xuân Vũ vì muốn nghĩ lý do, gấp đến độ trên trán đều thấm ra mồ hôi.
Tống Tây Tử nở nụ cười, nói: "Ngươi đừng vội, ta còn chưa quyết định sẽ đi."
Lâu Xuân Vũ nghiêm túc nhìn người kia, nghĩ một hồi lâu, nàng nói: "Trương Hâm là một đại nam nhân, hắn không muốn kết hôn, liền nên nói với gia đình, để ngươi giả vờ làm bạn gái, trong mắt người nhà của hắn ngươi chính là bạn gái của hắn, ngươi cùng hắn diễn một cảnh, hắn là gió êm sóng lặng, nhưng mà lần sau thì sao, hơn nữa đối với hắn mà nói chính là không cần quan tâm, với ngươi mà nói là công bằng sao?"
Nghe vậy, dáng tươi cười của Tống Tây Tử dần dần tản đi, bởi vì lời nói của Lâu Xuân Vũ, mỗi một câu đều vì nàng mà cân nhắc. Những điều này nàng cũng từng cân nhắc qua, nàng cũng biết mình giúp Trương Hâm là không có lợi, nhưng mà dù sao đã làm bằng hữu với Trương Hâm nhiều năm, đối với chuyện hắn khổ sở cầu khẩn, bản thân không thể thờ ơ, cho nên nàng mềm lòng.
Tống Tây Tử thật tâm mà nói: "Ta có người bằng hữu như ngươi liền thật tốt."
Lâu Xuân Vũ không nghe nàng nói rõ rằng nàng sẽ không đi, liền không từ bỏ, "Bây giờ không phải là lúc để cảm tính, ngươi liền cho ta một câu trả lời, ngươi có đi hay không."
"Nếu như ta vẫn kiên trì muốn đi lại làm sao bây giờ?"
Làm sao bây giờ? Lâu Xuân Vũ thật lãnh tỉnh mà suy nghĩ biện pháp cụ thể một chút, nàng là không có cách nào với Tống Tây Tử, quan hệ với Tống Tây Tử, cho dù có thân thiết với Tống Tây Tử hơn nữa cũng chỉ là bằng hữu, bằng hữu không phải là người nhà, không phải là yêu người, nàng không có quyền quản hành động của Tống Tây Tử, đúng vậy, nàng không quyền này.
BẠN ĐANG ĐỌC
[BHTT] Edit - Ta gầy dựng sự nghiệp nuôi dưỡng ngươi a - Bỉ Ngạn Tiêu Thanh Mạc
General FictionTruyện edit theo sở thích cá nhân. Giữ nguyên văn phong QT.