Lâu Xuân Vũ mỉm cười, nàng làm sao lại quên ưu điểm này của người bên gối, cẩn thận lại kỹ lưỡng, tuy rằng không đạt đến mức độ gặp qua liền không quên, nhưng mà luôn có thể đem một ít chi tiết nhỏ ghi nhớ trong lòng.
Tin nhắn chính nàng gởi đi, nàng đều sắp quên chính mình đã viết qua những gì, khi đó vừa trải qua tử vong, lần nữa được vận mệnh sắp đặt tỉnh lại ở thời điểm cấp ba, điều duy nhất nàng có thể làm chính là đi tìm chứng cứ, để chứng minh nàng không rối loạn thần kinh.
Trên đoạn đường này, mục tiêu của nàng thủy chung là Tống Tây Tử.
Rõ ràng là không có mục tiêu xác định, lại kiên định chạy theo một hướng duy nhất, giống như một con bướm đêm bay về phía ánh sáng, giống như chim nhạn bay về phía Nam, nàng là dựa theo ký ức mà bước tới.
Lâu Xuân Vũ nhìn khuôn mặt của Tống Tây Tử, nói: "Một tin nhắn nhầm của người lạ cách đây lâu như vậy, ngươi thế nhưng còn ghi nhớ trong lòng?"
"Bởi vì rất đặc biệt."
"Ta không biết ngươi đang nói cái gì, nhưng mà nghe ra ngươi thật giống như là đang ngoại tình trong tư tưởng a, giống như một câu chuyện, ban đầu nhân vật nữ chính là ngươi nhận được tin nhắn, hay là một cái chai trôi nổi trên biển, hoặc là bưu thiếp, sau đó ngươi liền đối với người này sinh ra lòng hiếu kỳ, vì vậy ngươi lần theo manh mối để đi tìm người này, trong lòng ngươi có một hình bóng, còn đem ta và nàng so sánh."
Khi Tống Tây Tử suy tư, Lâu Xuân Vũ thu hồi ánh mắt, xoay người dùng sau ót đối lại người kia. Nàng sợ sự ngụy trang của bản thân không kiên trì được bao lâu liền sẽ lộ ra sơ hở, bởi vì ánh mắt Tống Tây Tử thật sự là quá có lực sát thương.
Nàng vuốt ve chiếc nhẫn trên ngón tay, góc cạnh của kim cương quét mạnh qua đầu ngón tay của nàng.
Tống Tây Tử nói: "Đúng vậy a, ta cũng cảm thấy kỳ quái, vì cái gì ta sẽ đem nàng liên hệ với ngươi, rõ ràng khi đó chúng ta cũng không quen biết."
Lâu Xuân Vũ mỉm cười, khi đó Tống Tây Tử không biết mình, nhưng mình lại đã quen biết nàng, một mình còn thường xuyên mộng thấy những chuyện trước khi trọng sinh, trong mộng hết thảy đều sống động như vậy, tỉnh lại nằm trên giường vẫn là một bản thân chỉ vừa trưởng thành, nếu như không có đủ kiên cường, thật sự sẽ hoài nghi mình là điên rồi.
"Ngủ đi, không nên suy nghĩ lung tung." Lâu Xuân Vũ nhẹ giọng nói với nàng.
Tống Tây Tử từ phía sau ôm lấy cả người Lâu Xuân Vũ vào lòng, nói: "Đúng, không nói đề tài này nữa, ngủ đi."
Hai tay Lâu Xuân Vũ vốn nắm thành quyền để ở trước ngực, bảo lưu một khoảng cách giữa bản thân cùng Tống Tây Tử, sau đó dần dần cũng từ bỏ chống cự, nới lỏng nắm tay mà nắm chặt lấy tay Tống Tây Tử, ở trong mơ cũng không có buông ra.
Vào ngày tổ chức bữa tiệc kỷ niệm, Tống Tây Tử tan tầm về nhà thay quần áo, từ phòng tắm đi ra, Lâu Xuân Vũ cũng vừa thay quần áo xong, nàng lựa chọn chính là một chiếc váy phục cổ màu xanh lá, một chiếc thắt lưng ngọc trai mảnh được trang trí quanh eo.
BẠN ĐANG ĐỌC
[BHTT] Edit - Ta gầy dựng sự nghiệp nuôi dưỡng ngươi a - Bỉ Ngạn Tiêu Thanh Mạc
General FictionTruyện edit theo sở thích cá nhân. Giữ nguyên văn phong QT.