Lâu Xuân Vũ đi theo sau lưng Tống Giai, nhìn một đoàn màu trắng trong lồng kia, ánh mắt đều trở nên mềm mại, "Ta biết." Nàng còn biết đó là một con mèo nhìn như lạnh lùng, kỳ thật cũng sợ hãi cô độc.
Khi đó, mèo cùng Tống Tây Tử không thân cận, Tống Tây Tử cùng mèo cũng không thân cận, Tống Tây Tử đem mèo chiếu cố rất tốt, nhưng mà rất ít chủ động muốn mèo làm bạn cùng nàng, nàng sẽ không quên chuẩn bị thức ăn cho mèo, đúng giờ xúc phân, khi mèo sinh bệnh, nàng đưa mèo đi bệnh viện, bị bệnh viện làm tiền, bệnh nhỏ xem qua đã hơn ba nghìn, khi nàng bỏ tiền cũng là không chớp mắt.
Nhưng mà nàng cùng con mèo kia dường như là hai cá thể độc lập, nàng là chủ nhân của ngôi nhà này, mèo cũng là một chủ nhân khác.
Sau khi Tống Tây Tử tan làm hoặc là xem phim, hoặc là ngẩn người, hoặc là đọc sách, mà con mèo tự cảm thấy buồn ngủ, nó liếm lông của bản thân, thỉnh thoảng cọ lên vài cái, làm nũng, xem như đã hoàn thành trách nhiệm của một con mèo được cho ăn uống miễn phí.
Mèo cào hỏng hỏng ghế sofa của Tống Tây Tử, nàng liếc mắt nhìn, sau đó đi mua một tấm vải trùm lên ghế sofa, mua cho mèo thêm càng nhiều bàn cào, đặt ở cạnh ghế sofa, để mèo tiếp tục cào.
Khi đó Lâu Xuân Vũ là bằng hữu duy nhất của con mèo này, khi Tống Tây Tử đi rồi sẽ meo meo mà gọi, đối với gian phòng ở trống rỗng kêu gọi, biểu đạt sự cô độc của bản thân khi chủ nhân không thể nghe thấy, lúc này Lâu Xuân Vũ liền đi tới cùng nó, cũng có thể nói là nó cùng với Lâu Xuân Vũ.
Thậm chí ngay cả danh tự Tống Tây Tử cũng không đặt cho nó, gọi nó mèo.
Lâu Xuân Vũ hoài nghi Tống Tây Tử không yêu nó, nhưng lại đoán không ra, không yêu nó tại sao lại muốn nuôi dưỡng nó.
Lần này Lâu Xuân Vũ lần nữa gặp lại nó, không có chuẩn bị đem nó về nhà, bởi vì nàng không biết Tống Tây Tử có hay không muốn nuôi dưỡng nó.
Khi Tống Giai đem mèo đưa vào phòng nhỏ, kỳ thật những nhân viên khác đều nhìn vào trong này, các nàng đều rất thích sinh vật nho nhỏ mà mỹ lệ này, nhưng mà ngại Lâu Xuân Vũ, trong thời gian làm việc không dám lười biếng đi tới trêu chọc mèo.
Tống Giai đặt mèo xuống, nhìn nhìn Lâu Xuân Vũ, nói: "Vậy, ta trở về làm việc a?" Ngoài miệng nàng nói như thế, nhưng mà ánh mắt vẫn là dính ở trên thân mèo, mũi chân điểm một cái xuống đất liền ra ngoài, lúc này mèo bỗng nhiên kêu lên một tiếng, một tiếng meo kia, kêu đến vừa ngọt vừa mềm, Tống Giai mãnh liệt quay đầu lại, trong ánh mắt lóe lên ngân ngấn nước giống như thân nương, "Nữ nhi ngoan của ta..."
Lâu Xuân Vũ nghiêm mặt, nói: "Sau khi tan việc ngươi có thể sang đây xem nó. Hiện tại nhanh đi làm a."
Tống Giai lúc này ba bước quay đầu lại, trong mắt mang theo lưu luyến không rời, chậm chạp rời đi.
Lâu Xuân Vũ đóng kỹ cửa lại, mở cửa lồng mèo ra, đổi cát mới, vừa đổ cát mèo cũ vừa nói: "Không nghĩ tới sớm như vậy liền gặp mặt rồi, ta cho rằng sẽ muộn một vài năm. Ai, ngươi nói có đúng hay không là duyên phận, quanh đi quẩn lại cũng là ngươi đã xuất hiện."
BẠN ĐANG ĐỌC
[BHTT] Edit - Ta gầy dựng sự nghiệp nuôi dưỡng ngươi a - Bỉ Ngạn Tiêu Thanh Mạc
General FictionTruyện edit theo sở thích cá nhân. Giữ nguyên văn phong QT.