Bữa tiệc diễn ra rất thuận lợi, Tống lão sư từ chỗ của Lâu Xuân Vũ tìm được cảm giác có thể trò chuyện.
Chức nghiệp giống nhau, cũng mang đến trải nghiệm giống nhau, Lâu Xuân Vũ ở đối diện với Tống lão sư liền thản nhiên hơn rất nhiều, mặc dù có vài phần ý đồ là lấy lòng Tống lão sư, nhưng mà khi có một chủ đề có thể khiến cho nàng đồng cảm, Lâu Xuân Vũ cũng xác thực đầu nhập vào trong đó.
Tống Tây Tử cùng Kiều nữ sĩ trao đổi ánh mắt.
Kiều nữ sĩ hỏi Tống Tây Tử, ba ba của con đã nhìn ra sao?
Tống Tây Tử lắc đầu, ba ba hẳn là không phát hiện.
Kiều nữ sĩ hỏi, vậy con muốn nói sao, muốn nói liền nhân lúc hiện tại?
Tống Tây Tử phiền muộn dùng ngón tay xoa trán, nhìn hai người nói chuyện vui vẻ như vậy, không biết nên ra tay từ đâu, nàng bất động nói với Kiều nữ sĩ, thuận theo tự nhiên a.
Nếu như có thể, Kiều nữ sĩ liền muốn ném đũa bỏ đi, bà nghẹn đến mức khó chịu, nhưng mà những người khác thoạt nhìn rất vui vẻ, đặc biệt là lão công của bà, đối với người cùng thuê mà Tống Tây Tử đưa về là phi thường yêu thích, là loại ưa thích trưởng bối đối với vãn bối, là loại ưa thích gặp được tri kỷ vong niên.
Tống Tây Tử nâng lên bánh ngọt sinh nhật của nàng, bánh ngọt có hai ngọn nến, là sinh nhật của nàng.
Lại lớn lên một tuổi. Tống Tây Tử phát hiện từ sau 25 tuổi, thời gian của nàng ngày từng ngày liền không đủ dùng, qua nhanh chóng, chớp mắt một cái, đã là dáng dấp hiện tại, lại qua một tuổi nữa, nàng liền 30, mà Lâu Xuân Vũ cũng đã 30 rồi, đến lúc đó có thể cùng một chỗ hay không vẫn là một vấn đề. Tương lai, ngẫm lại liền cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, nhưng mà chỉ chốc lát tương lai đã biến thành hiện tại, lại biến thành quá khứ, liền phát hiện bất quá chỉ là như vậy.
"Nhanh a, nhanh cầu nguyện." Khi Tống Tây Tử đang suy nghĩ miên man, Kiều nữ sĩ lên tiếng hối thúc nàng cầu nguyện. Còn không cầu nguyện ngọn nến kia cháy hết giọt nến liền rơi xuống bánh sinh nhật rồi.
Lâu Xuân Vũ ngồi đối diện Tống Tây Tử, cũng thúc giục nàng: "Nhanh ước nguyện. Nhất định sẽ thực hiện được."
"Lúc ta còn nhỏ đã từng ước nguyện, không có cái nào thực hiện được." Tống Tây Tử đã sớm qua tuổi ngây ngô.
"Lúc trước ngươi có nguyện vọng gì?"
"Ta tiểu học còn cầu nguyện muốn làm phi hành gia. 18 tuổi ta cầu nguyện muốn làm đại lão bản của một công ty đa quốc gia." Tống Tây Tử vừa mới dứt lời, đưa tới một cuộc hoan thanh tiếu ngữ.
Tống lão sư dùng ngón tay điểm điểm Tống Tây Tử: "Đó là bởi vì con ước nguyện không thực tế, con muốn nguyện vọng có thể thực hiện được, liền ước nguyện một điều thực tế a."
Tống Tây Tử nhìn ánh nến lấp lánh nhảy lên, trong lòng yên lặng ước một nguyện vọng, nguyện cho người nàng yêu và người yêu nàng có thể đạt được ước muốn.
"Xong rồi." Nàng một mạch thổi tắt ngọn nến, cầm bánh ngọt chia ra làm bốn phần, kết thúc rồi.
"Ngươi cầu nguyện chuyện gì vậy?" Lâu Xuân Vũ tham lam mà hy vọng trong nguyện vọng của Tống Tây Tử có sự hiện hữu của mình, bởi vì kia đại biểu mình đã dung nhập vào tương lai của nàng.
BẠN ĐANG ĐỌC
[BHTT] Edit - Ta gầy dựng sự nghiệp nuôi dưỡng ngươi a - Bỉ Ngạn Tiêu Thanh Mạc
General FictionTruyện edit theo sở thích cá nhân. Giữ nguyên văn phong QT.