Tống Tây Tử đi tham gia tiệc xã giao của công ty.
Trước giờ có cùng Lâu Xuân Vũ nói chuyện qua, ở trong điện thoại nói sẽ uống ít một chút, nhưng mà khi trở về bộ dạng vẫn là có chút say khướt.
Tiệc xã giao này kéo dài đến tám giờ tối mới kết thúc.
Sau đó Ưng Nhạc Thiên là người duy nhất còn thanh tỉnh trong ban lãnh đạo cấp cao, hắn đưa Tống Tây Tử trở về, Lâu Xuân Vũ nhận được tin nhắn của Ưng Nhạc Thiên, Ưng Nhạc Thiên nói Tống Tây Tử uống có chút say.
Nhưng mà khi Lâu Xuân Vũ khoác áo choàng đi ra đón người, liền đụng phải hai người ở trước cửa thang máy, mới ý thức được Tống Tây Tử say, vượt xa sự tưởng tượng của Lâu Xuân Vũ.
Tống Tây Tử uống đến mức đi đường đều không ổn, dựa vào Ưng Nhạc Thiên, miễn cưỡng duy trì đi về phía trước, chỉ là từng bước một lay động không thôi.
Lâu Xuân Vũ vội vàng đỡ lấy nàng, cùng Ưng Nhạc Thiên đưa Tống Tây Tử vào gian phòng.
Trên mặt Ưng Nhạc Thiên tràn đầy áy náy, "Là ta không chú ý tới, nhiều người mời rượu nàng, kính rượu nàng, một ly tiếp nối một ly. Làm phiền ngươi quan tâm nàng một chút."
"Ta sẽ, ngươi trở về cũng cẩn thận một chút." Lâu Xuân Vũ mắt sắc, nhìn thấy trên áo sơmi trong tây trang của Ưng Nhạc Thiên có một vết bẩn ẩm ướt, cho rằng Tống Tây Tử nôn ra, đang muốn nói xin lỗi, Ưng Nhạc Thiên vội nói: "Không phải là nàng nôn, rượu phẩm của nàng nào có kém như vậy, là Trương Hâm, hắn uống quá nhiều liền trực tiếp nằm viện truyền nước biển rồi, lát nữa ta còn phải đi trông hắn."
"Uống điên như vậy?" Lâu Xuân Vũ rất buồn bực. Có thể làm cho Tống Tây Tử uống đến mức say ngã xuống giường, lại uống đến nôn ra uống đến nhập viện, đây là chuyện nàng nghĩ cũng không dám nghĩ.
Nói đến đây, Ưng Nhạc Thiên khó có thể che giấu được sự vui sướng: "Bởi vì các chính sách có lợi được công bố, chúng ta mượn luồn gió cổ đông này, rất nhanh sẽ có thể có phát triển, cho nên mọi người liền cao hứng không khống chế được."
"Là các ngươi xứng đáng." Lâu Xuân Vũ thay bọn họ cảm thấy cao hứng.
Vẻ say rượu của Tống Tây Tử làm người khác yêu thích, Lâu Xuân Vũ vốn là đang thay nàng thoát y phục, lúc này liền thấy bộ dáng đơn thuần hiếm thấy của nàng, không khỏi dừng lại động tác trong tay, ghé vào bên người nàng, dùng tay điểm điểm cái mũi của nàng, còn đem Meo Meo đang ngủ từ trong ổ mèo ôm ra, đặt ở trên bụng Tống Tây Tử. Nàng muốn trêu đùa Tây Tử nói chuyện, muốn nghe người kia nói lời say rượu.
Nàng hỏi Tống Tây Tử rất nhiều vấn đề, Tống Tây Tử cũng không có phản ứng.
"Ngươi yêu Lâu Xuân Vũ sao?" Lâu Xuân Vũ hỏi.
"Yêu." Tống Tây Tử rốt cuộc đã đáp lại, rất nhẹ rất mơ hồ, nhưng mà Lâu Xuân Vũ đã nghe được.
Vành tai Lâu Xuân Vũ ửng đỏ, dù sao không ai có thể nhìn được, nàng cũng liền không cần che giấu.
"Ngươi vì cái gì sẽ yêu Lâu Xuân Vũ?" Đây cũng là điểm Lâu Xuân Vũ cảm thấy kỳ lạ. Qua nhiều năm như vậy Lâu Xuân Vũ kỳ thật đều chưa từng trực tiếp hỏi qua Tống Tây Tử vấn đề này, nàng không dám hỏi, đừng thấy nàng không sợ trời không sợ đất, một góc trong nội tâm vẫn là tiểu nữ nhân đi đường hóp ngực cúi đầu kia, tự ti đến không dám ngước đầu nhìn lên.
BẠN ĐANG ĐỌC
[BHTT] Edit - Ta gầy dựng sự nghiệp nuôi dưỡng ngươi a - Bỉ Ngạn Tiêu Thanh Mạc
Ficción GeneralTruyện edit theo sở thích cá nhân. Giữ nguyên văn phong QT.