17. Niềm vui nhỏ ở khu vui chơi

347 63 27
                                    

Một trong những ký ức đẹp nhất của Lưu Vũ ở năm 2022 chính là có thể quen biết Phương Nhất Văn.

Dù cho hai người đã nói chuyện qua tin nhắn được một khoảng thời gian nhưng khi tiếp xúc trực tiếp thì Lưu Vũ vẫn còn khá ngượng nghịu. Vẫn may là Phương Nhất Văn rất cởi mở. Khi thấy bóng dáng Lưu Vũ lấp ló xuất hiện đang tiến lại phía mình thì y đã nhẫy cẫng lên vẫy tay tạo sự chú ý cho đối phương dễ nhận biết. Còn Lưu Vũ thì thầm niệm trong đầu là cầu cho không có ai nhận ra bọn họ mà thôi.

- Đi thôi, tôi dẫn cậu đi chơi.

- Đi đâu chơi?

- Công viên giải trí.

Phương Nhất Văn nheo mắt cười lém lỉnh. Cậu dắt Lưu Vũ đi về phía tàu điện ngầm để đi tới một nơi cậu cho rằng có thể tìm thấy niềm vui ở đó.

- Bắt taxi không phải sẽ nhanh hơn sao?

- Bây giờ tàu điện ngầm cũng vắng mà, thử trải nghiệm chút đi.

Đối với mọi thắc mắc của Lưu Vũ, cậu ấy đều có thể đưa ra một lý do thỏa đáng để đáp lại.Lưu Vũ tới Bắc Kinh đã lâu nhưng thường ngày đều sẽ gọi xe để di chuyển, dường như đây là lần đầu tiên cậu đi tàu điện ngầm. Khi đứng chờ Phương Nhất Văn mua vé cho chuyến gần nhất, Lưu Vũ đã len lén quan sát y. Các thao tác của người này khi hoạt động trên máy bán vé cũng không quá thành thục, khả năng chính cậu ấy cũng là lần đầu tiên tiếp xúc với thứ này. Nhưng vì dẫn theo Lưu Vũ nên y có vẻ đã cố tình tìm hiểu qua chút ít để bản thân không bị hố. 

Mười phút sau khi chờ đợi thì cuối cùng Phương Nhất Văn cũng lãnh được hai vé và quay ra. Y đã thầm thở ra một hơi nhẹ nhõm rồi nhón hai tấm vé trên tay vẫy qua vẫy lại trước mặt người kia làm ra bộ dáng cực kỳ đắc ý.

- Chào mừng đến với chuyến đi không có điểm cuối....tàu điện ngầm ở Bắc Kinh.

Cái dáng vẻ này đúng là rất ấu trĩ mà..

Khi cả hai đã yên vị trên chuyến tàu điện đang lao vun vút trên đường ray, Phương Nhất Văn bỗng nhiên trở nên an tĩnh một cách lạ kỳ, còn rất tri kỷ nói nhỏ với cậu rằng.

- Cậu phải tranh thủ nghỉ ngơi chút đi, nếu không lát nữa sẽ rất nhanh mệt đấy.

Nói xong thì y tựa đầu ra sau mà ngủ. Lưu Vũ nhìn y thì khe khẽ bật cười. Sao trên đời lại có người tùy tiện như vậy chứ? Nếu cả hai cùng ngủ, lỡ lát nữa không biết đường tỉnh dậy rồi bị lỡ chuyến thì phải làm sao?

Lưu Vũ khoanh tay dựa người ra sau sóng vai cùng Phương Nhất Văn nhưng cậu không ngủ. Cậu miên man theo dòng suy nghĩ của mình thật nhiều. Phương Nhất Văn tốt thật. Tinh thần tốt, năng lượng tốt, lúc nào nhìn cậu ấy cũng vô tư vô lo. Thậm chí nếu bây giờ kể cả hai bọn họ có lỡ chuyến tàu này thì Phương Nhất Văn cũng hoàn toàn có thể nhẩn nha đặt một chuyến khác để quay lại, không có chút lúng túng dư thừa nào. Lưu Vũ dám tin như thế lắm.

May mắn, hai người đã thành công đến được công viên giải trí mà không lỡ một chuyến tàu nào.

Khi bước đến cổng lớn của công viên, Phương Nhất Văn đã vươn vai như thể rất mãn nguyện vậy. Thời tiết hôm nay còn rất đẹp, nắng vàng ấm dìu dịu, gió nhè nhẹ lướt qua, rất thích hợp để dã ngoại hoặc tổ chức hoạt động vui chơi như thế này. Lưu Vũ hoài nghi liệu có phải đây là nhà của cậu ta hay không. Chắc không phải cậu ta thường cắm rễ ở đây đó chứ?

Gửi đến cậu Romias Cookies !Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ