Mất tích trong biển sâu

97 8 0
                                    


Lan Ngọc đượcRose và Gia Nhĩ lôi kéo để rời khỏi mỏm đá, đúng lúc nơi họ đang đứng đá bịtách ra và rơi xuống biển.

Hơn một tiếng sau ~
Cảnh sát và Gia Nhĩ đang cho người thả trục và thợ lặn xuống vị trí mà Thúy Ngân đãmất tích. Mặc dù công cuộc tìm kiếm đã xảy ra hàng giờ đồng hồ nhưng có vẻ nhưkết quả vẫn không mấy khả quan
Rose lo lắng cho Thúy Ngân thì ít mà hiện tại lại lo lắng cho Lan Ngọcthì nhiều, từ khi vụ nổ xảy ra con bé chỉ trở nên trầm mặc đứng bất động nơi mỏmđá để nhìn xuống biển, ai hỏi gì cũng không nói, chỉ đứng đó với ánh mắt thấtthần cùng vẻ đau thương khó tả
2:00 AM
Lan Ngọc vẫnđứng đó, chậm rãi quan sát thật tỉ mỉ từng công việc tìm kiếm, con bé mông lungnhìn ra biển khơi, bóng tối bao trùm lấy cơ thể yếu ớt kia. Bên ngoài màn đêmlà một sự tĩnh lặng đến đáng sợ, sự cô đơn đã được Lan Ngọc nếmtrải ngay tại khoảnh khắc này. Một tay nắm chặt vạt áo khoác mà Rose đã khoáclên trước đó, tay còn lại nắm lại thành quyền không buông. Mặc dù được rất nhiềungười an ủi nhưng con bé vẫn là cảm thấy rất lạnh, đôi mắt giảo hoạt giờ đây chỉcòn như hai viên bi trong veo mất hồn, cái nhìn bi thương mà vô hồn kia đangnhìn chằm chằm vào bóng tối ở bên ngoài.
" Flora, em đứng đây cả hai tiếng rồi, không cảm thấy mệt sao ?"
Giọng nói quen thuộc của Rose, Lan Ngọc không trả lời, cũng không quay lại nhìn, hiện tạingười duy nhất có thể lay động được con bé chắc chỉ có lẽ là Thúy Ngân màthôi, nhưng sau khi vụ nổ xảy ra, đã gần một canh giờ mà vẫn chưa tìm thấy bấtcứ thứ gì, ít nhất cũng phải có chút manh mối hay là thứ gì đó khác để đảm bảorằng Thúy Ngâncòn sống hay là đã chết
Đáp lại chỉ là sự im lặng chết người ~
Rose hơi chần chừ một lúc, sau đó quàng tay ôm lấy Lan Ngọcvào lòng, con bé không phản kháng, y hệt như một con búp bê, chỉ khác là đangthở....
Không một ai biết, Thúy Ngân cũng không biết, chỉ có một mình Lan Ngọc biết,chính bản thân đã mắc phải một sai lầm nghiêm trọng, cho đến khi nhận ra chínhlà khoảnh khắc chị em phải chia lìa, Thúy Ngân còn ở dưới biển, chỉ vì cứu em gái mà bây giờ sốngchết chưa rõ. Lan Ngọckhông bao giờ muốn chuyện này xảy ra, chỉ trách bản thân từ trước có cơ hội lạibài xích chị gái, để bây giờ ngay cả một câu yêu thương cũng không được nghe ~
Lan Ngọc cảmthấy tim mình đau đến mức khó thở, và mọi sự kiềm nén chỉ chực chờ như để bùngnổ, chỉ cần một tác động nhỏ cũng có thể khiến nó vỡ ra. Lan Ngọctrong vòng tay an ủi của Rose lại bắt đầu nức nở, Rose cũng đau lòng cười khổ,chỉ biết ra sức dỗ dành, muốn để con bé ngoan ngoãn trong lòng mình
Tình yêu của Lan Ngọcdành cho chị gái mình mỗi ngày một dao động khác nhau, con bé vẫn đủ tỉnh táo đểnhận biết xung quanh, chỉ là cảm xúc đã vượt quá xa sự kiểm soát, muốn tin haytừ bỏ vẫn là điều không thể.
Lan Ngọc lờđi Rose, căn bản là cô cũng hiểu người mà con bé muốn không phải là mình, chỉcó Thúy Ngân...Chỉ có người đó mới có thể làm cho Lan Ngọc bình tĩnh trở lại, cô chỉ có thể cầu xin Chúatrời hãy giúp họ có được một vài thông tin của cô ấy, cho dù chỉ là một cái áohoặc một chiếc giày cũng được
" Tìm thấy một cái áo dính máu "
Lan Ngọcđang được Rose ôm lấy vội vùng ra mà chạy đến chiếc tàu vừa kéo cái trục vớtlên.
Vương Gia Nhĩ đón lấy cái áo, sau đó cũng kinh ngạc không kém
Là áo khoác ngoài của Thúy Ngân khi cô vừa mặc lúc nãy, trên lưng áo dính rất nhiềumáu, mặc dù được ngâm trong nước biển nhưng vẫn là không tẩy rửa hết được nhữngbằng chứng còn sót lại
" KHÔNG... "
Lan Ngọc từphía sau lao đến giật lấy cái áo rồi ôm vào lòng, miệng lẩm bẩm tên của chị gáinhư một kẻ điên
" Thúy Ngân...Không, không đúng.... Cô ấy còn sống "
" Flora, em đừng như vậy có được không " – Rose đau lòng nói
" KHÔNGGGGG "
Lan Ngọckhuỵu gối xuống đất, cảm thấy sức tàn lực kiệt, tay siết chặt lấy cái áo của Thúy Ngân vừamặc mấy tiếng trước, chỉ khác là hiện tại nó bị rách và còn dính cả máu, có khiquả bom đó đã làm cho Thúy Ngân tan xương nát thịt rồi thì sao ?
======//////=====
Đảo Jeju - 5:00 AM
" Bố ơi, mình thả hết đống mồi này rồi quay về là vừa, chợ sắp dọn ra rồiđấy "
" Bố biết rồi "
Làng đánh cá ở đảo
Chiếc thuyền đánh cá đang lênh đênh ngoài biển khơi, cậu thiếu niên dồn hết sứcđể kéo một mẻ lưới cuối ngày trước khi cậu cùng với bố của mình đem cá ra chợbán
Đột nhiên cậu khựng lại, vì hôm nay mẻ lưới này nặng một cách khác thường
" Bố ơi, giúp con.... Hình như cá rất to " - cậu thiếu niên giữ chặtlưới trong tay và quay sang gọi bố mình
Người bố thả nốt giỏ cá xuống khoang chứa rồi cũng đi đến gần hỗ trợ cho đứacon trai kéo mẻ lưới cuối cùng lên
" Chà, nặng thật.... "
Hai bố con dồn sức kéo mẻ lưới này lên, và thật đáng ngạc nhiên trong đó khôngchỉ có cá mà còn có một người con gái tóc vàng
" Có người chết đuối sao ? "
Người bố kéo cô gái ra khỏi cái lưới, sau đó áp sát tai vào vị trí trái tim, rấtmay là nó vẫn còn đập, nhưng phía sau đầu có một vết thương đang rỉ máu, trongmiệng không có nước, nhưng nguyên nhân bất tỉnh chắc là do vết thương trên đầu,hai bố con nhìn nhau rồi ngay lập tức cho quay thuyền vào bờ thẳng tiến đến bệnhviện
=====/////=====
" Bác sĩ, có người chết đuối dưới biển "
Chiếc băng ca được đẩy vào khu vực cấp cứu, không một ai biết người này là ai,chỉ biết là được dân địa phương vớt lên từ dưới biển, quần áo còn sót lại trênngười đã nói lên rằng cô ấy là người thành thị, nhưng không rõ vì sao lại trôidạt ra đảo trong tình trạng hôn mê sâu như thế
Vị bác sĩ đang nghỉ giữa giờ trong ca trực bỗng chốc ngồi bật dậy khi y tá đếngõ cửa
" Bác sĩ Lâm, có bệnh nhân cần cấp cứu "
Làng ở là một làng chài nhỏ, đời sống kinh tế của nhân dân khá thấp và đươngnhiên thiết bị y tế ở đây cũng không bằng thành thị, nhưng cũng không đến mứckhông thể tiến hành một ca mổ nếu cần thiết.
Buộc mái tóc lên thật cao, khoác chiếc áo blouse trắng vào cùng với cây búttrên tay, vị bác sĩ họ Lâm này chính là bác sĩ trưởng khoa duy nhất ở cái làngnày. Mọi sự trong bệnh viện đều do cô ấy kiểm soát, tại sao ngôi làng này chỉcó một bác sĩ duy nhất ? Vì nơi đây khá hẻo lánh, lại thiếu thốn điện và nướcngọt, các bác sĩ mới ra trường cũng chẳng ai dại dột lại chui đầu vào cái nơikhỉ ho cò gáy này cả
" Bệnh nhân đâu ? "
Bác sĩ họ Lâm này là một nữ nhân, không chỉ đơn giản là một nữ nhân bình thườngmà chính là mỹ nhân khuynh quốc khuynh thành a ~ da dẻ trắng như tuyết, môi đỏnhư son, tóc đen dài và mượt như gỗ mun, đặc biệt khí chất của cô mỗi khi khámbệnh đã làm chết biết bao nhiêu trái tim non nớt của các y tá ở đây. Ban đầu bệnhviện chỉ có một bác sĩ là cô và bốn y tá khác, dần dần tiếng lành đồn xa, ngườita nói làng nàycó một vị bác sĩ làthần y, không những thế lại còn rất xinh đẹp, những tháng gần đây các y tá vàđiều dưỡng đều xin về làm việc ở đảo Jeju, đa số đều là nữ, họ gặp được vị bácsĩ họ Lâm này rồi lại không muốn về thành phố nữa
Bác sĩ Lâm đeo khẩu trang và găng tay vào, sau đó đi đến gần nữ nhân tóc vàngđang được truyền ống oxi
" Trên người ngoài các vết thương xây xát ra thì còn có một vết thương hởphía sau đầu, chệch về bán cầu phải tầm 30mm, mau cho đi chụp cắt lớp và kiểmtra tổng quát xem nội tạng có bị thương hay không "
" Vâng thưa trưởng khoa "
Sau một lúc làm các công việc kiểm tra cần thiết, kết quả nhận được khá bất ngờ,nữ nhân này ngâm mình hơn một canh giờ dưới biển nhưng may mắn là phổi không bịtràn nước, nội tạng cũng không bị tổn thương, chỉ gãy ba cái xương xườn và phầnnão bị một vết tụ bầm ở màng não.
" Chuẩn bị phòng phẫu thuật, tôi sẽ lắp lại xương xườn và lấy máu bầm rakhỏi màng não của bệnh nhân "
Gần hai canh giờ làm phẫu thuật, cuối cùng bác sĩ Lâm lại cứu thêm được một mạngngười. Cô mệt mỏi về phòng nghỉ để tắm rửa, phần còn lại cứ để cho y tá xử lý,nữ nhân tóc vàng kia được đưa ra phòng hồi sức, vẫn còn mê man không tỉnh, bácsĩ Lâm dựa theo tình trạng sức khỏe hiện tại mà chuẩn đoán, ít nhất một tuần nữamới có thể mở mắt ra nổi
=====/////=====
Lại sang một ngày mới, quả là một đêm thật dài
An Hiếu Trân và Hứa Suất Trí tìm đến bệnh viện thật nhanh sau khi nhận được tinbáo từ Vương Gia Nhĩ nói rằng Thúy Ngân ôm bom nhảy xuống biển, hiện tại đã mất tích, từtối cho đến sáng hẳn vẫn chưa tìm ra được cô ấy, còn Lan Ngọcthì bắt đầu có dấu hiệu muốn phát điên
Rose vẫn luôn ở bên cạnh Lan Ngọc sau khi đem con bé vào bệnh viện, cô vẫn ngồi đó chămchú canh chừng Lan Ngọc cho đến khi bình minh ló dạng. Hiếu Trân và Suất Trívào phòng bệnh, theo sau là bọn Thái Dân, Thiện Anh và Tống Thiến, có cả KimChung Nhân đến thăm hỏi, nhưng Lan Ngọc một cái nhìn cũng không quay lại, ánh mắt chỉnhìn xa xăm ra phía cửa sổ
" Em ấy bị như vậy bao lâu rồi ? " - Suất Trí hỏi
" Từ khi chủ tịch mất tích "
Trong lòng của Hiếu Trân chợt nhói lên khi nhìn thấy gương mặt nhợt nhạt khôngmột chút sức sống nào của Lan Ngọc, Hứa Suất Trí ngồi xuống bên cạnh, sau đó nắm lấybàn tay gần guộc kia mà thấp giọng nói
" Flora.... Em đừng như vậy nữa "
Con ngươi của Lan Ngọc cóchút chuyển động, nhận ra người thân, đột nhiên nước mắt lăn dài, bất cứ aiđang có mặt ở đây cũng phải cảm thấy xót xa
======/////=====
Một tuần sau cuối cùng cô gái được cứu lên từ dưới biển cũng đã tỉnh lại, hình ảnhđầu tiên mà cô ta thấy chính là cái trần nhà trắng tinh, xung quanh phảng phấtmùi thuốc sát trùng, nhìn lại mình một chút lại thấy trên cánh tay gắn rất nhiềudây khác nhau, mỗi cái đều là ống truyền thuốc
" Đau quá ~ "
Toàn thân ê ẩm, nhất là vùng đầu và lưng, hoàn toàn không thể cử động, cũng chẳngnhớ bất cứ chuyện gì, trong đầu chỉ toàn là một màn trắng xóa, nhíu mày như cốsuy nghĩ, chỉ thấy những hình ảnh rời rạc trong làn nước đang chập chờn, cơnđau đầu lại kéo đến khiến cho cô buộc phải thả lỏng nghỉ ngơi
" A, cô tỉnh rồi, để tôi đi gọi bác sĩ "
Giọng một nữ nhân khác nói, hình như là y tá ~
Ít phút sau, bác sĩ Lâm cùng với hai y tá nữa mở cửa phòng bước vào, bác sĩ Lâmdùng một cái đèn pin soi vào hai bên đồng tử mắt, sau đó kiểm tra vết thươngtrên đầu, tháo dải băng ra đã không còn thấy rỉ nước dịch của vết mổ ra nữa thìyên tâm cho y tá thay băng
" Sức khỏe đã tốt hơn nhiều rồi đấy "
" Tôi đau đầu quá, đây là đâu ? " - cô gái tóc vàng hỏi
" Đây là bệnh viện ở làng... Cô không nhớ gì sao ? Tại sao lại lênh đênhtrên biển ? "
" Tôi...tôi không biết "
" Cô tên gì ? Nhà ở đâu ? Tôi gọi người đến đưa cô về "
Nữ nhân tóc vàng này có gì đó rất kì lạ, cô ta nhìn chằm chằm bác sĩ Lâm rồi cóvẻ hoảng sợ mọi thứ xung quanh
" Tôi không nhớ gì cả.... "
" Bình tĩnh, nghe tôi nói... Tôi là bác sĩ trưởng khoa ở đây, là người đãlàm phẫu thuật cho cô, tôi tên là Lâm Duẫn Nhi, còn cô ? "
Mơ màng một chút rồi nhìn bác sĩ Lâm với ánh mắt kì lạ
" Cô biết tôi hả ? Tôi là ai ? Sao tôi lại ở đây ? "
Lâm Duẫn Nhi thở ra một hơi rồi nhìn các y tá cũng đang bối rối chẳng kém gìmình
" Có lẽ cô ấy bị mất trí nhớ rồi "

[ Ngọc Ngân ] Falling Crazy In LoveNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ