18

190 5 0
                                    

Nhà của Hyukjae rất nhỏ, chỉ hơn 50 mét vuông. Tuy nhiên, cậu dọn dẹp đống rác trong phòng khách và lau sơ qua bằng máy hút bụi, vẫn mất gần hai mươi phút.

Cậu kiểm tra thời gian, sợ Donghae không kiên nhẫn chờ đợi trên đường, nên sau khi vứt rác xuống lầu, cậu bước nhanh ra khỏi nhà.

Vừa bước ra đã thấy một bóng người bắt mắt đứng trên dải cây xanh bên cạnh tiểu khu.

Dải cây xanh của thành phố này dài từ 2-3 km. Cư dân trong các tiểu khu lân cận thích đi bộ trên dải cây xanh này. Hyukjae không ngờ rằng Donghae có thể đi thẳng đến cửa nhà mình, may mắn là Donghae đang quay mặt về phía đường và không nhìn thấy cậu đi ra khỏi tiểu khu.

Câuh đi đến bên cạnh Donghae, đưa túi ni lông qua, nói: "Cầm lấy."

Donghae cầm lấy túi ni lông, liếc nhìn tiểu khu phía sau, thản nhiên hỏi: "Cậu từ đâu tới?"

"Gần đó." Hyukjae không nói chi tiết, "Đi thôi."

Donghae nhìn túi ni lông trong tay mình, rồi nhìn 130 tuổi trên mặt đất. Sau hai giây im lặng, anh đưa chiếc túi lại cho Hyukjae, và tự nhiên nói: "Cậu đến."

Hyukjae muốn nhắc Donghae rằng cậu đang trong kì nghỉ. Một ông chủ hơi có lương tâm sẽ không kêu người nhặt rác cho con chó của mình khi trợ lý của ông ta đi nghỉ.

"Tôi đã nói với anh rằng vật nuôi tượng trưng cho trách nhiệm." Hyukjae kiên nhẫn nói, "Anh mới bắt đầu nuôi, không muốn chịu trách nhiệm sao?

Donghae dường như cho rằng những lời của Hyukjae có lý, anh vùng vẫy một chút, cuối cùng ngồi xổm xuống, bỏ hai cục bánh sô-cô-la vào túi ni lông. Vẻ mặt anh gần như là kinh tởm đến ghê tởm.

Sau khi làm xong việc này, anh buộc chiếc túi ni lông vào lưng 130 tuổi giống như một chiếc cặp học sinh nhỏ, rồi chọc vào đầu 130 tuổi và nói: "Của mình thì tự mình mang. "

Hyukjae nhìn bức ảnh lúc này cảm thấy hơi buồn cười, khóe miệng nở một nụ cười nhạt.

Thật xui xẻo làm sao khi 130 tuổi lại có người chủ như Donghae.

Lúc này Hyukjae đột nhiên phát hiện cổ tay của Donghae có vết thương, cậu thu hồi nụ cười, nắm lấy cổ tay của Donghae nói: "Làm sao vậy?"

"Tôi vừa bị ngã." Donghae liếc nhìn vết thương trên cổ tay, hỏi Hyukjae, "Ở nhà cậu có tủ thuốc không?

Lượng thông tin trong hai câu này hơi lớn.

Hyukjae không nghĩ ra, làm sao dắt chó đi dạo cũng có thể ngã. Nhưng cậu càng không nghĩ ra chính là cái này cùng nhà cậu và tủ thuốc có liên quan gì.

Một giây sau, cậu hiểu thông suốt ý của Donghae, vội vàng nói: "Nhà tôi cách nơi này rất xa."

Donghae giơ giơ lên cằm, chỉ vào bên cạnh cổng tiểu khu nói: "Không phải ở đây à."

Giọng điệu của anh kiên quyết đến mức Hyukjae bắt đầu tự hỏi liệu cậu có tiết lộ địa chỉ nhà của mình tại nơi làm việc hay không.

Khi mới gia nhập công ty, cậu đã điền đầy đủ thông tin cá nhân vào mẫu đăng ký nhân viên. Nhưng lúc đó cậu vẫn đang ở nhà thuê, không thể để địa chỉ ở đây được. Còn những lần khác, cậu không bao giờ nhớ mình đã nói với đồng nghiệp nơi cậu sống.

count down.Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ