Ngồi trên mặt đất dựa vào cột đá lạnh như băng, Ngụy Anh Lạc hơi tỉnh lại cảm thấy rất khó chịu. Đầu óc nặng nề uể oải, nàng muốn động đậy nhưng thân thể lại hoàn toàn không chịu sự khống chế của ý thức, động đậy hay nhúc nhích một cái cũng không được. Đột nhiên, từng chút từng chút một, nàng cảm thấy trên mặt hình như bị thứ gì đó làm ướt, càng ngày càng nhiều, là trời mưa sao ? Lại một luồng khí lạnh ngấm thẳng vào đáy lòng, đầu rất đau, thân thể lạnh băng. Tới lúc này thì ý thức chỉ có thể miễn cưỡng chống cự, nhưng không hề có hiệu quả.
Một lát sau, trong cơn mông lung, tựa như nghe thấy có tiếng người nói chuyện, là ai, đang nói cái gì, Ngụy Anh Lạc cơ hồ là nghe không rõ. Mơ hồ cảm giác được có một hơi thở quen thuộc đang tới gần, rất nhạt, là mùi hương hoa nhài thanh mát. Người còn đang khó chịu vì hương vị quen thuộc này mà trái tim trở nên ấm áp đến tan chảy. Tiếp đó liền cảm giác được hình như cơ thể mình bị người nào đó nâng lên. Sau đó ý thức lại một lần nữa mơ hồ rồi hoàn toàn biến mất, ngất đi lần nữa.
*****
“Hồi Hoàng Hậu nương nương, Anh Lạc cô nương chịu lạnh quá lâu nên mới ngất đi. Có điều may mắn là cơ thể cô ấy rất tốt nên không đáng lo ngại. Vừa rồi vi thần đã thi châm chẩn trị cho cô ấy, nhưng tốt nhất vẫn nên dùng khăn lạnh đắp lên trán nhiều một chút, một khi cơn sốt này lui rồi sẽ tốt hơn.” Vừa mới thi châm cho Ngụy Anh Lạc xong, còn chưa kịp dọn dẹp hòm thuốc, Diệp Thiên Sĩ đã nhanh chóng bẩm báo cho Hoàng Hậu.
“Bổn cung biết rồi, ngươi lui ra đi.”
“Vâng.”
Cẩn thận thu dọn đồ đạc rời khỏi tẩm điện Hoàng Hậu xong, lúc này Diệp Thiên Sĩ mới thở phào nhẹ nhõm. Nghĩ đến Ngụy Anh Lạc không hiểu sao lại sốt cao, vừa nãy nhìn thấy được dưới lớp trang điểm nhẹ của Hoàng Hậu mơ hồ có thể thấy được nước mắt bị che lấp, cùng với biểu cảm nôn nóng tràn đầy lo lắng kia, cứ ẩn ẩn nhận thấy được không khí hơi kỳ quái. Nhưng dù trong lòng có đa nghi hay tò mò đi chăng nữa cũng không dám phỏng đoán bậy bạ thêm. Việc của chủ tử, vẫn không nên để ý thì tốt hơn. Làm tốt bổn phận của mình, làm tốt bổn phận của mình là được rồi.
Vừa nghĩ như vậy vừa đi ra khỏi sân, nhưng vừa đi đến cửa cung lại bị cung nữ Minh Ngọc gọi lại.
“Diệp thái y xin đợi một chút.”
“Minh Ngọc cô nương còn có chuyện gì sao ?”
“Việc tối nay, ngài xem như...”
“Ta biết, chỉ là thân thể Hoàng Hậu nương nương có chỗ không khoẻ, bảo nô tài đến nhìn.” Không đợi Minh Ngọc nói xong, Diệp Thiên Sĩ đã rất thức thời nói.
“Ừ, biết là tốt rồi.”
*****
Tẩm điện Hoàng Hậu
Không biết đã dùng khăn thấm nước lạnh rồi vắt khô, mở ra đắp lại trên trán người kia đã bao nhiêu lần rồi. Thể chất Phú Sát Dung Âm vốn là thể hàn, vào đêm khuya đầu thu thế này, làn nước lạnh băng đối với nàng mà nói không thể nghi ngờ chính là lạnh thấu xương.
BẠN ĐANG ĐỌC
[DHCL][Lạc Hậu] Nhật Ký Trèo Tường
RomanceNhìn cái bìa hẳn ai cũng đoán ra rồi, vâng, chính là bùng binh giữa ba nữ nhân đó đấy ạ 😀😀😀 Nhưng mọi người có thể yên tâm, tuy hơi bùng binh nhưng CP chính vẫn 1x1 nha 😆😆😆