Chapter 16: Nợ duyên, nguy hiểm vẫn không tách rời
Đã ngủ hết cả buổi từ cái lúc về nhà sớm để khỏi phải đối mắt với hậu tỏ tình của Trang nên Zafar chẳng thiết tha muốn ngủ khi đêm xuống.
Zafar chạy xe ngang qua nhà sách. Dường như chưa thể vứt bỏ hay xoá nhoà được hình ảnh đêm đó với Nhi. Còn với cô ta thì sao, bây giờ chắc có lẽ đã xem Zafar như một cơn gió lướt qua nhẹ đời cô ta rồi chăng.
Phải rồi, Nhi quay lưng phũ phàng đến vậy mà.
Nếu đã vậy thì Nhi chắc có lẽ đã quá yên ả và coi như ko còn vương vấn gì...nhưng sự thực là Nhi cảm thấy chẳng ổn tí nào, thấy mình thật quá đáng làm sao, ko biết xử lý như vậy có quá ác với người ta ko. Nằm lăn qua lăn lại, trăn trở, Nhi k hiểu sao mình ko thể chộp mắt nhẹ lòng ngủ qua đêm nay.
Thêm vào đó, mẹ Nhi đi công tác xa, giờ đây chỉ còn mình Nhi với cô giúp việc. Nhi cảm thấy cô đơn vô cùng trong ngôi nhà trống rỗng.
Đây ko phải lần đầu tiên Nhi ở nhà một mình, đã có vô số lần như vậy. Khó có thể trách được mẹ cô, mẹ Nhi vì quá chúi đầu vô vấn đề cơm áo gạo tiền mà tráo hết tất cả trách nhiệm vào công việc thay vì chăm sóc tận tình cho cô con gái út. Nhi yêu mẹ rất nhiều, chưa từng oán trách mẹ vì việc gì. Chỉ đôi khi cô thấy cô đơn trong chính mái ấm của mình.
Tiểu thư là thế, nhà có gia thế là thế, nhưng cô đơn vẫn hoàn cô đơn.
>>>>>~~~<<<<<
Tản bộ đi chợ đêm, thấy dòng người ồ ạc làm lòng Nhi có chút ấm lại.
Nhi vui vẻ la cà đi mua sắm những vật dùng lặt vặt để giết thời gian. Tìm được chút không gian yên tỉnh để vô tư, ko lo nghĩ suy tư. Bình thản nhưng ko mấy vô vị, Nhi vác thân đi hết chỗ này đến chỗ khác.
Tậu được mấy món bình dân, đi lòng vòng thử trên mình những phụ kiện như trang sức, nón, giày dép, vv. Nhi cảm thấy mừng khi vừa trút được nỗi ưu tư và cho nó tan vào dòng khói nghi ngút của những dẫy hàng bán đồ ăn, vào dòng người lưa thưa,vào tiếng rao hàng, vào cả tiếng người trả giá đến khan cả cổ. Cuộc sống lắm lúc thật đơn giản, chán chứa niềm giản dị vô vàn.
Đi ngang cặp tình nhân "đặc biệt", hai cô gái ôm ấp nhau giữa đám đông, họ lướt qua Nhi tay trong tay trong thật tình tứ. Tuy ko hề có ác cảm với họ, nhưng việc đó có để lại đôi chút suy nghĩ thoáng qua vài giây trong đầu Nhi.
Nhi chợt cười nhẹ khi nhìn thấy gánh hàng bán hủ tiếu, dừng lại đó, Nhi kêu một tô hủ tiếu ngon lành để thưởng thức. Vứt bỏ hình ảnh tiểu thư, Nhi vuốt một bên tóc qua vai, thản nhiên cho hết tô hủ tiếu vào bụng liền tay. Chưa hết, tiểu thư trả tiền nó quai làm sao:
" Cô ơi, cho con xin tính tiền "
" 15 ngàn cưng "
" Dạ, con gởi. Ngon tuyệt hảo luôn cô " Nhi cười giơ ngón cái ra dấu
" Thế à, cô gái xinh đẹp nhớ ghé thường xuyên nhé " Cô chủ quán rất biết câu khách.
" Dạ, vâng " Nhi cười khách sáo.
BẠN ĐANG ĐỌC
[LONGFIC] |Yêu Thương Chờ Lâu| (Truyện Les) - [Chapter 70]
General FictionPrologue: Chúng vốn không có một bắt đầu rõ ràng nên kết thúc sẽ thiếu dứt khoát...nhưng thực ra, lắm lúc ta rất cần một mối quan hệ không mấy rõ ràng, ai đó sẽ sẵn sàn cho ta 'mượn' một bờ vai để ta tựa mà không đổi lấy lệ phí. Xuất phát từ những n...