Chapter 26: Luyên thuyên
Đột nhiên mưa giông ập tới, và một lần nữa hoàn cảnh gán ghép hai đứa chung với nhau bất đắc dĩ. Dĩ nhiên k hoàn toàn nhờ vào mưa vì cũng có phần tiếp tay của bà. Nhờ bà cho Zafar cơ hội ở lại đêm nay nên những hy vọng của Zafar vẫn đâu đó còn giữ lại đôi chút
Nhi hờn dỗi hoàn cảnh mình, căm hận thì đúng hơn. Nhi dẫm chân một chỗ tiến thoái lưỡng nan. Nghĩ tới cái cảnh trời mưa ướt nhèm, ra ngoài tìm bắt xe về thì cũng hơi vất vả. Nhi thu người đu đưa trước mái hiên một hồi
Dẫu sao cũng phải quay vào năn nỉ bà một chuyến, Nhi cũng có thể ngủ chung với bà mà. Giá ngủ một mình cũng được, tính cách này là bà chắc chắn sẽ duyệt thôi. Bước vào nhà không nói một lời, Nhi đi thẳng tiến tới cánh cửa phòng bà. Nhi gõ cửa vài lần nhưng có lẽ bà đã ngủ say. Nhi bím môi cầu cho bà tỉnh, cố gắng gõ thêm vài cái nữa
" Bà ơi~ " Nhi khẽ nói mong bà không trách khứ đứa cháu vì đã đánh thức giấc ngủ của bà
" Ngủ rồi. " Tiếng người trong phòng vang ra ngoài lãnh đạm
" Thôi mà bà...Bà ngủ rồi mà sao vẫn nói chuyện được ? " Nhi nhăn nhó nghi ngờ
" Không biết, bà mệt lắm. Tối nay, bà phải ở một mình " Bà trả lời dứt khoát
" Bà mệt như vậy, chẳng phải ngủ chung với con sẽ an toàn hơn không? Con có thể chăm sóc cho bà " Nhi đưa ra đề nghị thoả đáng
" Cám ơn, bà chưa tới nỗi phải nhập viện đâu. Zafar à!? Con đâu rồi? " Bà từ chối thẳng thần, kêu gọi Zafar ngay lặp tức
" Dạ! " Zafar xuất hiện ngay sau đó hớn hững
Nhi trề môi ê chề bàng hoàng nhận ra mình chẳng còn chút giá trị gì cả. Trước khi Zafar có mặt trong căn nhà này, bà lúc nào cũng coi Nhi là số một. Cứ hai tuần một tháng, Nhi sắp xếp qua thăm bà vào một ngày nào đó cuối tuần rồi dùng cả ngày bên bà. Còn bây giờ, vị trí của Nhi trong tim bà đã lung lay khá nhiều kể từ khi Zafar chen chân vào
Biết trước như vậy, Nhi đã không lôi Zafar tới làm gì... mất cả lời lẫn chài. Tối nay thì k biết sẽ mất gì đây...
" Con làm ơn kéo con bé lên lầu dùm ngoại được không? Xin con ! Bà đang nhức đầu lắm" Bà than phiền, lời lẽ nặng trĩu, đôi phần làm Nhi tủi thân
" Nhi nè, tui nghĩ cô nên nghe bà đi. Không thấy bà mệt à? " Zafar nghiêng người nhắc nhở Nhi
" Tui tự biết! K cần cô xen vào làm gì " Nhi hắt hũi, lủi thủi leo lên lầu một mình
" Nhi tự đi lên lầu rồi bà. " Zafar báo cáo năn nổ liếc dò dáng đi chán chường của Nhi
" Rồi cám ơn con nhiều, chúc hai đứa ngủ ngon nha. " Bà cố tình nói lớn tiếng cho Nhi nghe. Nhi lắc đầu thở dài khi vừa biết mình đã chẳng còn chút quan trọng đối với bà. Nhi dậm chân nặng nề leo lên cầu thang tỏ ra tiếng động từng bước thể hiện dấu hiệu chán nản, Zafar ngước theo cười âm thầm - Nhi cũng có những lúc trẻ con như thế này à? Dễ thương thật...
" Vậy con xin phép lên lầu với Nhi nha bà " Zafar ngõ lời tạm biệt bà
Đêm đó, Zafar đã không xuất hiện. Nhi bỏ công chờ đợi thứ mình 'chẳng' muốn trong vô ích. Cậu ta đã không xuất hiện. Cậu ấy lặng lẽ bỏ đi về nhà ngay sau khi khẳng định mình sẽ lên lầu. Thì ra cậu ta chỉ giỏi khéo léo giả vờ... Nhi trách mặc dù cũng cảm thấy nhẹ nhõm. Đã lâu không gặp, cùng trải qua bao nhiêu đó chuyện phức tạp, giờ thì nằm chung giường trở lại chắc sẽ không thoải mái với cả hai. Zafar nhận ra điều đó và không muốn đặt Nhi vào tình huống khó xử
BẠN ĐANG ĐỌC
[LONGFIC] |Yêu Thương Chờ Lâu| (Truyện Les) - [Chapter 70]
Fiksi UmumPrologue: Chúng vốn không có một bắt đầu rõ ràng nên kết thúc sẽ thiếu dứt khoát...nhưng thực ra, lắm lúc ta rất cần một mối quan hệ không mấy rõ ràng, ai đó sẽ sẵn sàn cho ta 'mượn' một bờ vai để ta tựa mà không đổi lấy lệ phí. Xuất phát từ những n...