Chương 120: Nhạc chuông.

214 21 0
                                    

Editor: Các bạn nhớ bình chọn cho truyện để mình có thêm động lực nhe <3

(Zingtruyen, truyenhhh, truyenfic, lovetruyen, wattruyen... đều là các trang ăn cắp)

Hai người ngủ ấm áp hơn một chút, nhưng ngày hôm sau khi Joo JoHan tỉnh lại, khuôn mặt tuấn tú vẫn lạnh lùng tái nhợt. Anh ta quấn quần áo xong vẫn cảm thấy không đủ nên lấy túi chườm ra thay nước nóng lần nữa, đặt nó trong quần áo rồi mang theo đi làm.

Anh ta tự thử một chút, cảm thấy khá ấm, quay đầu lại hỏi Jeon Jungkook: "Em có lạnh không? Anh đưa cái này cho em nhé?"

Jeon Jungkook nhìn cái bụng dưới phình to của anh ta, cười lắc đầu: "Không cần, em không sao."

Joo JoHan vui vẻ tự mình sử dụng nó.

Mang theo túi chườm thì ấm hơn rất nhiều, nhưng bộ quần áo đang mặc vốn dĩ rất nặng, bây giờ bụng dưới lại phình ra, giống như phụ nữ đang mang thai vậy. Joo JoHan vừa bước vào phòng làm việc đã nhận được ánh nhìn từ bốn phương tám hướng, nhân duyên của anh ta không tệ, vừa vào cửa đã được mọi người chúc mừng. Một anh chàng đẹp trai dáng người quyến rũ đeo kính tròn gọng đen còn tốt bụng chạy bước nhỏ đến để bắt mạch cho anh ta. Cậu ta sờ cổ tay Joo JoHan, chưa tới hai giây, trên chân mày và khóe mắt đã mang theo dáng vẻ vui mừng, nói:

"Chu choa, đây là hỉ mạch đó! JoHan, cậu tự nói với mọi người đi, có phải cậu có em bé không?"

Joo JoHan giương đôi mắt hẹp dài, cười nói: "Đúng vậy, hai tháng nữa sẽ sinh, đến lúc đó sẽ mời cậu uống rượu đầy tháng."

Anh béo ưỡn bụng nói: "Một mình cậu ra mặt thì chưa đủ, ai là cha của đứa bé?"

Ánh mắt chuyển đến quan sát người bạn cùng phòng của Joo JoHan, Joo JoHan đẩy anh ta một cái, cười nói: "Đừng đùa nữa, Jeon Jungkook vẫn còn là con nít, da mặt mỏng, không thể chọc ghẹo. Hơn nữa, cha của đứa trẻ sao có thể là đàn em chứ? Cậu xem tôi từng này tuổi rồi, sao mà gặm một bé xương cứng được chứ!"

Jeon Jungkook lập tức thanh minh: "Không liên quan đến em."

Anh béo gật đầu nói: "Cũng đúng, anh cũng thấy là người quen gây án. Nếu không liên quan tới đàn em, vậy thì hết đường chối, nhất định là của Yeon IL."

Thiếu niên Tân Cương bên cạnh cũng giơ tay, cười nhếch mép, nói: "Tôi cũng đoán là anh ta, đứa bé này nhất định là của Yeon IL!"

Mấy đứa học sinh do lão Beak dẫn theo cũng la ó, cười rộ lên: "Mau gọi điện thoại cho Yeon IL, bảo anh ta đón người về chăm sóc cho tốt. Chúng tôi còn đợi mấy tháng nữa uống rượu đầy tháng đấy!"

Bọn họ đã đi theo lão Beak nhiều năm, nhưng không ai trong số họ đi theo lão Beak lâu như Joo JoHan, dù sao anh ta cũng lớn lên trước mặt ông cụ. Tầm mười tuổi đã đi theo hầu hạ ông cụ, có quan hệ thân thiết với Yeon IL là cháu ngoại ruột của giáo sư Beak. Joo JoHan hướng ngoại và nhiệt tình, Yeon IL hướng nội và điềm tĩnh, mặc dù Joo JoHan lớn hơn một chút nhưng ngày thường hai người ở cùng nhau đều là Joo JoHan sai sử Yeon IL đi làm mọi việc.

Giáo sư Beak từ bên ngoài đi vào, trên tay cầm một chồng tài liệu, từ xa nghe thấy bọn họ ở trong phòng làm việc đùa giỡn, cũng đi tới cười hỏi: "Chà, mọi người đều tới rồi, nói cái gì mà sôi nổi vậy?"

[TaeKook] Nuôi Em!  [Hoàn]Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ