Chương 55

525 45 4
                                    

Tết năm nay trong lòng Thẩm Nhung tâm tự nặng nề, cả ngày sắc mặt u ám.

Nàng cố gắng cười ha hả trước những câu chuyện dở khóc dở cười trong Gala mùa xuân, nhưng lại ngây người trước những điều thực sự buồn cười.

Rõ ràng là linh hồn không có ở đây.

Xung đột bánh sô cô la nham thạch đã qua một thời gian, sau khi nói chuyện với Thẩm Đại, trong lòng Thịnh Minh Trản đã sớm không còn tức giận.

Cô biết mình không có tư cách gì mà tức giận, mà lại cảm thấy có chút khó chịu khi sự việc xảy ra.

Trong dịp Tết, cô đã kiếm cớ để nói chuyện với Thẩm Nhung, cố gắng dỗ dành nàng.

Đáng tiếc là Thẩm Nhung có chút phân tâm, không cho cô cơ hội.

Trong khi những người khác tăng vài cân trong năm mới mà Thẩm Nhung nhà cô thì ngược lại, ngày càng gầy đi.

Quầng thâm dưới mắt nàng vẫn chưa biến mất từ ​​đêm giao thừa đến tháng giêng, cả người tiều tụy, thực sự làm người lo lắng.

Cô dự định sẽ trực tiếp trò chuyện vui vẻ với Thẩm Nhung.

Lại không có thâm cừu đại hận gì, chỉ là quan tâm nhau quá nhiều, đây là chuyện tốt.

Chỉ cần mang phần cảm tình này vào mối quan hệ gia đình thì đó sẽ là kết cục đẹp nhất.

Chỉ cần đừng để Thẩm Nhung tiếp tục "hiểu lầm" là được.

Tháng giêng, Thẩm Nhung dậy muộn, lười biếng đến mức không muốn luyện tập, đương nhiên là có thời gian ăn sáng với Thẩm Đại và Thịnh Minh Trản.

Ngày hôm đó, Thẩm Nhung vừa ăn sáng xong đi lên lầu, chậm rãi đi lên cầu thang, nàng nhìn thấy Thịnh Minh Trản đang đứng ở hành lang tầng hai nhìn nàng, như đang đợi nàng.

Đã lâu rồi nàng không đối mặt với Thịnh Minh Trản, trong lúc nhất thời nhịp tim có chút bất ổn.

Nhưng cả hai người đều đối mặt, lối này là lối duy nhất để nàng về phòng ngủ, lúc này chạy trốn mới là xấu hổ.

"Tiểu Nhung." Thịnh Minh Trản mở miệng gọi nàng trước.

"Hả? Có chuyện gì sao?"

Thẩm Nhung giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, mỉm cười với Thịnh Minh Trản.

Thẩm Đại và dì Khương đang cùng nhau tỉa hoa cành trong sân.

Duy nhất có thể nghe thấy cuộc trò chuyện của hai người vào lúc này là Tiểu Mệnh không biết trời đất đang ngủ ở dưới lầu.

Thịnh Minh Trản nói: "Chị có chuyện muốn nói với em."

Thịnh Minh Trản bước đến cửa sổ tầng hai, đúng lúc rơi vào trong một mảnh ánh sáng vàng.

Thẩm Nhung nhìn mái tóc đen dài xõa tung của cô, có lẽ cô ngủ không ngon giấc, đôi mắt hơi đỏ sưng tấy.

Cô mặc một chiếc váy ngủ dài mùa đông bên ngoài áo khoác dài, thắt lưng được buộc gọn gàng quanh eo, tạo cảm giác ung dung cho dáng người mảnh mai nổi bật.

[BHTT][Edit] Phúc Thuỷ - Ninh ViễnNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ