Chương 81

190 25 8
                                    


Bảo vệ chạy tới, đèn pin soi sáng rọi, bên kia còn một vài sinh viên cũng châu đầu vào hóng chuyện.

Vài con dao nằm rải rác trên đất, có hai con còn dính máu, ba người trốn tránh ánh đèn nhìn là biết lưu manh côn đồ, không có chút nào giống sinh viên.

Bảo vệ ý thức được tính nghiêm trọng của vụ việc, ra tay tóm mấy tên côn đồ đang nằm im không nhúc nhích, chuẩn bị thông báo cho bên quản lý trường. Đại học S không quản nghiêm chuyện ra vào, thi thoảng cũng sẽ có người ngoài vào trường, lần này là người ngoài ra tay nhằm vào sinh viên trong trường, sự việc vô cùng nghiêm trọng.

Trần Kỳ Chiêu bị Thẩm Vu Hoài kéo tay rời khỏi con đường u ám kia.

Đến chỗ sáng, Thẩm Vu Hoài nâng tay cậu lên xem, chú ý đến vài chỗ rách da trên ngón tay cậu. Anh hơi nhíu mày nhìn về phía một tay khác của Trần Kỳ Chiêu: "Tay."

Trần Kỳ Chiêu mặt đối mặt với Thẩm Vu Hoài, thành thật đưa bàn tay vẫn đang giấu sau lưng mình ra, cậu giải thích: "Không nghiêm trọng vậy đâu, nhìn có vẻ..."

Hai người đứng trước cửa nhà ăn, ánh sáng bên trong toà nhà hắt ra ngoài.

Thẩm Vu Hoài để ý thấy vết thương trên mu bàn tay phải Trần Kỳ Chiêu còn nhiều hơn, mặt anh trầm xuống, nhẹ nhàng kéo tay áo ngoài của Trần Kỳ Chiêu lên thấy bên trong còn vài vết thương tương đối nông, chắc là bị dao quẹt trúng, vài chỗ vẫn đang chảy máu.

Trần Kỳ Chiêu nhìn Thẩm Vu Hoài, tự nhiên có chút chột dạ.

Kì thực lúc nhìn thấy ba người kia cậu đã có kế hoạch rồi, đầu tiên là tách Nhan Khải Lân ra, báo cho bên bảo vệ, giữa lúc còn trống một khoảng thời gian cậu vốn muốn hỏi ít chuyện, suy cho cùng nhiều người can thiệp vào cũng không tiện hỏi.

Đối mặt với ba người vẫn có chút tự tin, kiếp trước lúc Lâm Sĩ Trung tàn nhẫn nên cũng từng sai người chặn cậu lại một mình trên đường tan làm, lúc đó vết thương của cậu còn kinh khủng hơn rất nhiều. Hồi nhỏ cũng đăng kí học một lớp kỹ năng quyền cước nhưng tàn nhẫn hơn cả vẫn là được mài giũa từ kiếp trước.

Nhưng bây giờ xã hội văn minh đã có những biện pháp nghiêm khắc hơn trong chuyện này.

Lâm Sĩ Trung cũng không thể gọi đống người ra bao vây cậu nữa, nhờ thế mà an toàn trong đi lại của Trần Kỳ Chiêu cũng được gia tăng đáng kể.

Trần Kỳ Chiêu nghĩ, ban nãy nếu chú ý chút thì không nên để dao lại đó.

Giọng nói của Thẩm Vu Hoài lạnh thêm vài phần: "Phải đến phòng y tế xử lý vết thương."

Lúc này có một chiếc xe đỗ gần đó, Nhan Khải Kỳ vội vội vàng vàng xuống xe, nhìn thấy tình huống bên này bèn chạy đến.

"Không sao chứ?" Nhan Khải Kỳ chạy hơi nhanh, vừa nói vừa thở, anh đối mắt với Thẩm Vu Hoài sau đó cùng nhìn về một chỗ, Nhan Khải Lân vẫn đang xách túi trà sữa đứng hóng chuyện bên trong đám người, hoàn toàn không biết mình vừa có khả năng phải trải qua thời khắc sinh tử.

"Tên nhóc thối tha." Nhan Khải Kỳ thầm mắng một câu, liếc thấy vết thương trên tay Trần Kỳ Chiêu cũng biết được đại khái: "Cậu đưa em ấy đi xử lý vết thương đi, tớ xử lý chỗ này cho."

[ĐM] Bí kíp giả ngoan của tên điênNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ