Vụ án thứ 14: chương 19-21

894 23 1
                                    

19 - Huyết thống

"Cũng là sát thủ?" Bạch Ngọc Đường khó hiểu, "Sao lại biết được?"

"Đợi chút." Công Tôn buông nĩa, vào phòng phía sau lấy ra một cây súng săn dài, đặt xuống trước mặt Triển Chiêu bọn họ.

"Đây là súng gì?" Cho tới bây giờ Triển Chiêu cũng chưa từng thấy qua, "Rất dị dạng."

"Remington..." Mã Hán cầm súng lên.

"Remington dài dữ vậy hả?" Triệu Hổ cảm thấy không giống.

"Đây là đời đầu tiên." Bạch Cẩm Đường vươn tay lấy súng, nhìn nhìn, điều chỉnh một chút, bên trong chỉ còn một viên đạn, vươn tay lấy ra, "Từ súng tới đạn, đều là tự mình lắp, những tay súng bắn tỉa đời đầu đều sử dụng súng săn cải tạo thành súng ngắm."

Tất cả hơi mở miệng liếc nhìn đại ca của Bạch gia.

Triển Chiêu nhỏ giọng hỏi Bạch Ngọc Đường, "Anh hai quả nhiên có buôn bán súng ống đạn dược..."

Bạch Cẩm Đường đặt súng trước mặt Bạch Ngọc Đường, "Súng dạng này được sản xuất hàng loạt trong khoảng sáu năm, nhưng người ở thập niên 80 sẽ không dùng nữa."

"Đây chẳng phải là chuyện của 40 năm trước sao?" Bạch Ngọc Đường nhíu mày, hỏi Công Tôn, "Kết quả khám nghiệm tử thi đâu? Đã chết bao lâu rồi?"

Công Tôn nhún vai, "Khoảng ba năm."

Mọi người nhìn nhau.

Mã Hán cầm viên đạn lên, bên trên chỉ có hai kí tự tiếng Anh đơn giản — B.K.

"B.K..." Mã Hán nhíu mày, "Không phải..."

"Thế nào?" Triển Chiêu hỏi hắn.

Mã Hán ngẩng đầu nhìn Triển Chiêu, "Eleven đã từng nói với tôi, lúc trước ông ấy đã từng hợp tác với một người có ngoại hiệu là K, đã mất tích hai mươi năm trước. Eleven luôn luôn đi tìm người kia, theo như ông ấy nói, người đó là là một tay súng bắn tỉa rất tuyệt, còn là người cải tạo súng giỏi nhất."

"Cây súng này quả là được cải tạo rất lớn." Bạch Ngọc Đường chỉ chỉ nòng súng, "Súng ngắm muốn làm cho thanh âm biến mất là không có khả năng, nhưng cây súng này được cải tạo vô cùng phức tạp, khi bắn cơ hồ không hề nghe thấy tiếng. Nếu dùng để tập kích gần, nó sẽ là vũ khí giết người hoàn mỹ nhất, còn có thể giúp tay súng an toàn thoát thân, không làm bại lộ tung tích."

Triển Chiêu nhíu mày, "Mất tích hai mươi năm, đã chết ba năm... Vậy trong mười bảy năm hắn đã làm gì?"

Mọi người đều nghĩ không ra.

"Tôi chỉ nói thi thể đã chết ba năm thôi." Công Tôn bỗng nhiên ngẩng đầu, chiếc nĩa bạc trong tay đang cắm một con tôm, nụ cười trên mặt mang hàm ý khác, "Cũng đâu có nói người đã chết ba năm."

Tất cả giống như ăn phải đồ hư, xoay mặt nhìn Công Tôn, hình dung đơn giản chỉ có — Mờ mịt và khó hiểu.

Triệu Hổ gãi đầu, "Là sao?"

"Tóc?" Triệu Trinh đột nhiên hỏi.

Công Tôn mỉm cười.

Triển Chiêu cũng gật đầu, "Tóc của người bình thường có thể dài được như vậy, ít nhất cũng phải tốn hai mươi năm."

(Edit) S.C.I - mê án tập P2 (Vụ thứ 12 - ...)Where stories live. Discover now