CHAP 8: COCKROACH

406 32 10
                                        


Đăng ký thì lên đến mấy ngàn người nhưng sau đợt tuyển chọn thì còn lại chưa quá ba mươi người, hiện tại họ đang tập trung trong một phòng tập có sức chứa gần một nghìn người cùng với những thực tập sinh trước đó của ZYU. Màn hình lớn trên khán đài đang chiếu một đoạn phim giới thiệu về công ty, cũng đã ba mươi phút trôi qua rồi mà có vẻ đoạn phim vẫn chưa đến hồi kết.

Tân thực tập sinh lúc đầu còn hồ hởi xem nhưng sau khi bị tra tấn bởi thứ âm nhạc ầm ĩ, hình ảnh chớp tắt liên tục thì đã không còn tinh thần hào hứng như ban đầu nữa. Những người cũ thì hiển nhiên đã quen thuộc, cứ thế túm tụm nói chuyện, còn không thì chính là đắm chìm trong thế giới của công nghệ.

Không khí đang yên ắng thì một tiếng "rầm" vang lên, hai thân hình một trắng một đen xuất hiện ngay cửa phòng. Vấn đề là cửa chỉ mở một cánh, vừa đủ cho một người ra vào cho nên hai bóng người ngoài cửa đang bị kẹt lại.

Biết đã trễ nên ngay khi xe bus dừng lại hai người họ đã vắt chân lên cổ chạy một mạch tới đây. Khi tới gần thì Hoàng Cảnh Du biết được cả hai chắc chắn không qua lọt mà tên nhóc bên cạnh khẳng định sẽ không có ý tốt mà nhường cậu qua trước nên cậu nhanh trí dùng tay chống vào cửa để dừng lại.

"Kính lão đắc thọ, cậu chưa từng nghe nói sao?". Hoàng Cảnh Du vừa thở vừa xoay sang bên trái châm chọc.

"Lớn thì nhường người trẻ đi, sống trước mấy năm thì việc gì phải vào trước.". Hứa Ngụy Châu cũng là một bộ dạng thở hổn hển nhưng miệng lưỡi vẫn không chịu thua người kia một câu nào.

Hắc Bạch vô thường đang chặn cửa không ai khác chính là Hoàng Cảnh Du và Hứa Ngụy Châu. Bọn họ cả đêm không ngủ nhưng vẫn là đến trễ. Lý do sao? Chính là tranh nhà tắm, rồi cãi xem trang phục hôm nay là gì. . . . hơn nữa lẽ ra Hứa Ngụy Châu đã đúng giờ nếu như tên gian xảo kia không giấu chìa khóa của cậu. Giằng co cả buổi vẫn là người trắng người đen và bây giờ thì vào trước hay sau cũng tranh nhau như hai đứa trẻ to xác.

Hai cậu chẳng ai nhường ai, đứng chặn cửa trừng mắt nhìn nhau. Lúc nãy mọi người trong hội trường đang nhàm chán vô cùng còn bây giờ thì lại hào hứng quay ra cửa xem kịch vui. Việc đặc quyền của Hoàng Cảnh Du và Hứa Ngụy Châu cả công ty đều biết kể cả người mới lẫn người cũ nhưng hôm nay mới là lần đầu chân chính gặp mặt. Dù hiện tại, đèn trong phòng đang tắt, chỉ còn ánh sáng từ màn hình hắt lên hai người họ và cả hai cũng chẳng có chút hình tượng nào nhưng không thể phủ nhận giá trị thẩm mỹ hai người mang lại. Vẻ đẹp của Hứa Ngụy Châu mang đến là cảm giác ấm áp, thoái mái còn Hoàng Cảnh Du lại là sự nam tính mạnh mẽ, cả hai nhìn như đối lập nhưng lại không đối lập, hài hoà một cách hoàn hảo.

"Cùng vào đi."

Một giọng nói không nhanh không chậm, không lên cao cũng không xuống thấp nhưng đủ gây áp lực vang lên phía sau Hoàng Cảnh Du và Hứa Ngụy Châu, cắt ngang cuộc chiến đang không có hồi kết. Tiếp sau đó chính là một lực mạnh từ phía sau đánh úp về phía hai người, lực đạo mạnh đến mức cánh cửa còn lại cũng bật mở, từ chốt khoá đến bản lề cũng tạo một đường cong tuyệt đẹp văng xuống sàn còn Hoàng Cảnh Du và Hứa Ngụy Châu bị mất đà nên lao thẳng vào trong. Ai cũng nghĩ họ nhất định sẽ đo ván nhưng cả hai không hẹn mà cùng chống tay xuống sàn lộn người vài vòng rồi đứng lên như không có gì xảy ra.

FANFIC - SPYNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ