Sau khi bàn giao công việc Hứa Ngụy Châu lập tức trở về, cậu yên vị trên taxi, trầm mặc nhìn ngắm cảnh đêm Thành phố A. Bây giờ đã là một giờ sáng về đến nhà cũng phải gần hai giờ vậy mà thành phố vẫn sáng đèn, đúng là thành phố không ngủ. Nhưng đây không phải nơi cậu mong muốn, từ trước đến giờ cậu chỉ mơ về một cuộc sống yên ả, không nhộn nhịp, không xô bồ, nhẹ nhàng trải qua từng ngày. Chỉ cần lần này hoàn thành được nhiệm vụ, cậu sẽ có được điều mình muốn sẽ được tự do làm những việc mình muốn làm. Nghĩ đến tương lai đang dần mở ra trước mắt, tâm tình cậu dần thả lỏng, trên gương mặt xuất hiện một nụ cười tuy cũng chỉ là nhếch mép nhưng lại không giống như kiểu cậu hay trưng ra hằng ngày, nụ cười đó tươi đến mức khiến cả gương mặt hoàn toàn bừng sáng. Vui vẻ không bao lâu thì phiền phức lập tức kéo tới, tiếng chuông điện thoại vang lên cắt đứt suy nghĩ của cậu. Hứa Ngụy Châu cau mày nhìn nội dung tin nhắn sau đó cậu chỉ có thể rủa thầm rồi hối thúc tài xế lái nhanh hơn.
Bước vào toà nhà công ty ZYU Hứa Ngụy Châu nhắm thẳng hướng thang máy lao đến, nhìn đồng hồ trên tay đang điểm mà chỉ hận không thể mọc cánh bay lên. Thang máy nơi đây đã là rất hiện đại, tốc độ cũng rất nhanh nhưng trong mắt con người đang gấp gáp này thì chẳng khác gì rùa bò. Ngay lúc Hứa Ngụy Châu mất hết kiên nhẫn thì "ting" một tiếng, cửa thang máy mở ra. Cậu lao vào nhấn tầng ba mươi, sốt ruột nhìn cửa thang máy đóng lại.
Cùng lúc đó có một người cũng lao như tên bắn vào toà nhà, vừa chạy đến trước thang máy thì cánh cửa cũng đóng ngay trước mắt mình. Hoàng Cảnh Du rủa xả không thôi, nhìn thời gian cứ trôi qua cậu tính toán một chút liền quyết định leo ba mươi tầng bằng thang bộ.
Trong hội trường tầng ba mươi đã có năm người ngồi chờ sẵn. Cánh cửa bất ngờ bị mở tung, Hứa Ngụy Châu xuất hiện trước mắt mọi người, cậu nhanh chóng đếm vị trí rồi đặt người ngồi xuống. Ngay lúc cậu vừa tựa lưng vào ghế, từ loa phát ra tiếng đếm ngược, "Năm. . . bốn. . . ba. . . hai. . . một."
Giang Vũ đang thông qua camera giám sát trong phòng quan sát họ. Tiếng "một" của hắn vừa dứt cửa phòng lại một lần nửa bật mở, Hoàng Cảnh Du mặt không biến sắc cứ thế thản nhiên bước đến ngồi bên cạnh Hứa Ngụy Châu.
"Hoàng Cảnh Du, cậu đã trễ.". Loa lại vang lên tiếng nói cực kì đắc ý của Giang Vũ.
Hoàng Cảnh Du nghe thấy cũng không có phản ứng gì nhiều chỉ tựa lưng vào ghế nhắm mắt điều hoà nhịp thở. Hứa Ngụy Châu bên cạnh len lén liếc mắt nhìn, lúc nãy cậu có thấy Hoàng Cảnh Du lao vào, thật ra cũng có thể chờ nhưng chính là không thích cho nên cứ vậy mà để cảnh cửa ấy đóng sầm trước mặt ai kia, cảm giác lúc đó thật có chút thỏa mãn.
Bình thường cậu đối xử với mọi người vô cùng lãnh đạm, không hề lộ ra một chút biểu cảm nào nhưng Hoàng Cảnh Du lúc lại làm cậu xù lông, lúc lại làm tâm tình cậu dao động cho nên cậu đối với Hoàng Cảnh Du quả thật có chút khác biệt. Cậu vừa muốn thân cận lại vừa muốn tránh xa người kia một chút, rất nhiều lần cậu suy nghĩ rồi lại nghĩ không ra nên ném nó ra sau đầu, quyết định tùy cơ ứng biến. Tuy nhiên cái gọi là tùy cơ ứng biến này của Hứa Ngụy Châu thật sự làm người ta kinh hãi, cậu dường như chỉ có một cách đối xử duy nhất với Hoàng Cảnh Du, đó là khiến cậu ta gặp họa. Người kia càng khổ sở bao nhiêu cậu lại càng hứng thú bấy nhiêu. Cuộc sống của cậu vốn ảm đạm nhưng từ khi gặp Hoàng Cảnh Du, cậu không thể phủ nhận nó có chút màu sắc. Hiện tại những lúc gặp áp lực cậu thường vô thức nghĩ đến gương mặt ngu ngốc của ai kia, điều đó khiến Hứa Ngụy Châu cảm thấy thoải mái hơn nhiều nhưng mà vì da mặt mỏng nên có đánh chết cậu cũng không thừa nhận đâu.
BẠN ĐANG ĐỌC
FANFIC - SPY
FanficTÁC GIẢ : LẠC HUYÊN THỂ LOẠI: nam x nam, gián điệp, hành động, hài hước, ngược tâm ngược thân, fanfic, 18+ TÌNH TRẠNG: Hoàn (62 chương + 3 PN) VĂN ÁN Một cảnh sát nằm vùng đi làm gián điệp kinh tế Một sát thủ lại nhận nhiệm vụ đi theo dõi 1 người. H...