CHAP 56: THE SAME MISTAKE

172 15 8
                                    

Thời gian thấm thoát thoi đưa, chẳng mấy chốc mà một tuần nữa lại trôi qua, Hứa Ngụy Châu đã có thể tự mình đi lại trong phòng nhưng sinh hoạt cá nhân của cậu đôi lúc vẫn cần Ryan giúp đỡ. Hứa Ngụy Châu nghĩ rất nhiều cũng không tưởng tượng được Ryan đã phải đối diện với sự thật tàn khốc của bản thân như thế nào mới có thể kiên cường ở bên cạnh giúp đỡ cậu như vậy, có điều sự việc chỉ đơn giản như câu Ryan hay dùng để trả lời, "Ai bảo tôi là bạn của cậu."

Đôi lúc Hứa Ngụy Châu không biết nên nói Ryan may mắn không chết hay là thật tốt khi Brian và John đã ra đi một cách nhẹ nhàng. Ryan thật ra không chỉ bị mất đi đôi chân, những thứ độc tố thử nghiệm mà Long Hành tiêm vào người Ryan vẫn đang hành hạ cậu mỗi ngày. Sử Ca đã phải chi rất nhiều tiền mời hẳn một đội ngũ nghiên cứu y học về với hy vọng có thể giảm bớt thương tổn cho Ryan.

Nhắc đến Sử Ca, sau khi anh đến nhìn Hứa Ngụy Châu một lần hôm cậu tỉnh dậy thì đã biến mất đến tận bây giờ, mọi tin tức Hứa Ngụy Châu có được đều thông qua Ryan. Hứa Ngụy Châu biết Sử Ca mấy ngày này bận rộn chuyện gì, cậu cũng không muốn gây thêm phiền phức cho anh ấy nên ngoan ngoãn ở yên một chỗ cố gắng tịnh dưỡng rồi chờ anh ấy đến tìm là được. Và quả thật sáng hôm nay, đột nhiên Sử Ca xuất hiện trước mắt Hứa Ngụy Châu với một bộ tây trang cắt may thủ công. Hứa Ngụy Châu hoàn toàn không ngờ bộ dáng anh ấy khi ăn mặc nghiêm túc có thể lịch lãm đến như vậy, cậu còn vô cùng có tâm trạng đùa vài câu nhưng có vẻ Sử Ca không nghĩ như vậy.

"Cho cậu hai giây tháo ngay cái nụ cười khó coi đó xuống cho anh."

Hứa Ngụy Châu bị giọng nói âm trầm của Sử Ca làm cho sững sờ, cậu đã cố gắng thế mà vẫn cười khó coi đến vậy sao?! Hứa Ngụy Châu thu liễm lại nụ cười giả tạo treo trên gương mặt mấy ngày nay, cũng nghiêm túc trở lại.

"Hôm nay anh có chuyện muốn nói với cậu.". Sử Ca thở dài một hơi, nhẹ nhàng bước đến ngồi xuống bên giường.

Hứa Ngụy Châu ngồi thẳng người dậy, nghiêng đầu chăm chú lắng nghe, ánh mắt cậu chạm đến gương mặt góc cạnh đầy nam tính của Sử Ca.

"Ngụy Châu, hôm nay là phiên tòa xét xử Charlie. Anh. . ."

Sử Ca ngập ngừng như vậy cũng đủ để Hứa Ngụy Châu hiểu anh muốn đề cập đến việc gì.

"Không sao. Em đã đưa những thứ đó cho anh vậy thì tùy anh xử lý. Sự thật so với tưởng tượng còn tàn nhẫn hơn. Nhưng Sử Ca, ngay cả khi anh không đứng cùng một chiến tuyến với em, em cũng thật sự cảm ơn anh. Tất cả những gì ông ấy đã làm với gia đình em, anh không cần phải gánh vác trách nhiệm, càng không cần tự khó xử bản thân.". Hứa Ngụy Châu mỉm cười, cúi đầu nhìn đống chăn lộn xộn trên giường, không phải cậu không muốn đối diện với cục diện trước mắt, chỉ là có những vấn đề thật sự không thể ngày một ngày hai phân định rõ ràng được.

"Ngụy Châu. . .". Sử Ca lại thở dài, cánh tay với những hình xăm nghệ thuật giơ lên vỗ vỗ đầu Hứa Ngụy Châu hệt như cái cách anh an ủi cậu vào những ngày hai người còn nhỏ. Không phải chỉ riêng mình Hứa Ngụy Châu, bản thân anh cũng chưa biết nên đối diện với thời khắc này như thế nào dù anh đã rất nhiều lần nghĩ đến.

FANFIC - SPYNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ