Ngày hôm sau, Ôn Thế sai người đưa Tả Thương Lang đến Ôn phủ ở Hoạt Đài. Người nhà Ôn Thế đều ở trong gia tộc tại Hoạt Đài, Hoạt Đài chỉ cách Phương Thành một cái huyện Đường, chẳng hề xa xôi. Tả Thương Lang hoàn toàn không đứng nổi, Tàng Thiên Tề sai người đập gãy hai chân nàng không hề có nửa điểm lưu tình.
Nàng hiện tại không nói khỏi hẳn, chỉ sợ nếu như được chữa, cũng không thể khôi phục như xưa. Làm một người trên chiến trường sát phạt, như thế này chính là phế nhân.
Ôn phủ ở Hoạt Đài cũng không tráng lệ như trong tưởng tượng. Cổng đồng tường đỏ, trước cửa có một đôi sư tử bằng đá, phía trên treo một tấm biển sơn thiếp vàng. Tả Thương Lang được người ta nâng vào trong phủ, vốn là thiếp thất nhập môn cũng có một bộ lễ nghi, nhưng tựa hồ như ở Ôn gia không có ai quan tâm đến chuyện này.
Tả Thương Lang được mang tới một tòa lầu nhỏ, trong sân nhỏ phía trước lầu, trồng đầy dưa leo dây bò khắp nơi. Tả Thương Lang nghiêng đầu nhìn xung quanh, chỉ thấy có hai đứa bé trai, một trái một phải, đứng ở trước cổng vòm hình bán nguyệt.
Tả Thương Lang đã từng nghe thấy Ôn Thế nhắc tới hai đứa con trai của mình, lúc này không ai bảo đã gọi: "Ôn Dĩ Hiên, Ôn Dĩ Nhung."
Hai đứa bé từ phía sau cửa đi ra, Ôn Dĩ Nhung tò mò hỏi: "Làm sao ngươi biết tên của ta và ca ca?"
Tả Thương Lang nói: "Từng nghe cha ngươi nói."
Ôn Dĩ Nhung đang muốn nói chuyện, bên ngoài đột nhiên có tiếng một người phụ nữ nói: "Dĩ Hiên, Dĩ Nhung! Đi ra, không được phép quấy rầy di nương nghỉ ngơi."
Hai đứa bé làm mặt quỷ, vội vã chạy ra ngoài tiểu viện. Tả Thương Lang bị đầy tớ trực tiếp nâng đến trên giường, lúc di chuyển chỉ cảm thấy xương vỡ trong hai chân đâm thẳng vào trong thịt. Chỉ chốc lát sau, bên ngoài có một người phụ nữ đi vào. Nàng đã ngoài ba mươi tuổi, khóe mắt hơi xuất hiện một chút nếp vân mảnh nhưng nhìn vẫn xinh đẹp tuyệt trần.
Nàng ấy đi đến phía trước giường Tả Thương Lang, cúi đầu nhìn thoáng qua chân nàng. Có lẽ tình huống của Tả Thương Lang Ôn Thế đã giải thích rõ ràng với nàng. Nàng nói: "Về sau ngươi ở lại chỗ này, nếu như thiếu cái gì, sai người đến nói với ta một tiếng là được."
Tả Thương Lang nói: "Ôn phu nhân?"
Nàng ừ một tiếng, nói: "Ta họ Dư, khuê danh Thu Thục." Nói xong, xoay người ra khỏi tiểu lâu. Chỉ chốc lát sau, lại có hai thị nữ đi vào, giúp nàng rửa mặt. Hai người cũng không có đặc biệt quan tâm tới vết thương ở hai chân nàng, lúc tắm rửa, Tả Thương Lang thậm chí có thể nghe thấy tiếng xương vỡ rời ra.
Thái dương nàng mồ hôi rịn ra dày đặc, nhưng nàng không kêu lên một tiếng nào. Ôn Thế không hi vọng nàng bình phục, mấy người này đương nhiên cũng sẽ không bận tâm.
Dư Thu Thục phái hai nha hoàn làm việc nặng tới chăm sóc nàng. Tả Thương Lang không thể xuống giường, đi nhà vệ sinh cũng phải có người nâng đỡ. Hai thô sử nha hoàn mặc dù không đủ tỉ mỉ, nhưng thật ra cũng không tệ, dù sao mỗi ngày ăn uống ngủ nghỉ tất cả đều hầu hạ chu đáo, những việc vặt khác lại cũng không để ý.
BẠN ĐANG ĐỌC
Phế Hậu Tướng Quân-Bản Trường Thiên 2016
Non-FictionPHẾ HẬU TƯỚNG QUÂN - Bản trường thiên 2016 (*) Tác giả: Nhất Độ Quân Hoa Thể loại: Cổ đại, siêu siêu siêu ngược, cảm động, day dứt, ám ảnh, SE Độ dài: 132 chương Tình trạng: Đang hoàn thành (*): Là bộ truyện được tác giả...