Từ Tấn ở tiền viện đi một vòng rồi rất nhanh quay trở lại, vào nhà liền thấy Phó Dung ngồi ở trên giường, do hai nha hoàn hầu hạ mặc quần áo.
"Các ngươi đi ra ngoài trước." Từ Tấn đứng ở một bên phân phó, âm thanh của hắn ở trước mặt người ngoài thường có vẻ thanh lãnh.
Mai Hương Lan Hương dừng động tác, đồng loạt nhìn về phía Phó Dung.
"Vương gia chờ chút." Phó Dung tỏ ý bảo hai người trước giúp nàng mặc xong trung khố vừa kéo tới đầu gối.
Mai Hương liền đỡ lấy cánh tay Phó Dung đem nàng vững vàng đỡ đứng lên, Lan Hương nửa ngồi kéo trung khố lên cho Phó Dung.
Trung khố được kéo lên phía trước, Phó Dung hai chân thon dài, đùi đẹp lộ ra bên ngoài, Từ Tấn lúc này lại không còn tâm tư có ý nghĩ kỳ quái, chỉ cảm thấy tình cảnh này vô cùng chướng mắt. Một đêm đã qua, nàng còn phải do bọn nha hoàn hầu hạ mới có thể đứng lên, tối hôm qua...
Trách không được hai nha hoàn của nàng đều dám đưa mặt thối cho hắn.
Đợi Mai Hương Lan Hương lui ra ngoài, Từ Tấn dời tới trên giường, nhìn thê tử tựa vào đầu giường nói: "Như thế nào nhanh như vậy liền dậy? Ta đã phân phó, bữa sáng bưng tới trong phòng, chúng ta liền dùng luôn ở trong này, ngươi hảo hảo nằm, đừng lộn xộn." Nói hết lời mới phát hiện đệm giường đều đổi thành mới, nghĩ tới buổi sáng nhìn vô cùng bê bối, Từ Tấn vừa muốn vươn tay phải ra liền dừng lại, ánh mắt càng thêm nhu hòa, "Thật sự không thoải mái, hôm nay liền không vào cung..."
"Không vào cung vấn an, vương gia muốn ta biến thành trò cười khắp kinh thành sao?" Phó Dung tức giận nguýt hắn một cái, lại nhìn chân của mình, thở dài: "Hiện tại cũng có thể đứng lên, chỉ là bây giờ ở trong nhà trước bớt chút khí lực, tiến cung chịu đựngthời gian dài, miễn cho đột nhiên ngã xuống làm người ta nhìn thấy lại chê cười."
"Nùng Nùng..."
Từ Tấn nhìn nàng, không biết nên nói như thế nào, đã bị thương, chính hắn đều hiểu, hiện tại hắn nói có dễ nghe đến mấy cũng không sửa đổi được cái gì.
Phó Dung buông mi.
Hai vợ chồng một người ngượng ngùng không mở miệng, một người có lòng khúc mắc, trầm mặc một lúc, bên ngoài Mai Hương hỏi muốn hay không lập tức dọn cơm.
Từ Tấn rời khỏi giường, phân phó các nàng bưng cơm tiến vào.
Có cháo có canh, tất cả đều là đại bổ cho vợ chồng mới cưới dùng, Từ Tấn định đút cho Phó Dung, Phó Dung không cần, chính mình mỗi loại đều dùng một ít, sau khi ăn xong đem Từ Tấn đuổi ra ngoài, gọi bọn nha hoàn tiến vào hầu hạ rửa mặt mặc đồ.
Trang phục chính quy của Vương phi cực kỳ rườm rà, mặc xong rồi bên ngoài mặt trời đã lên rất cao. Bất quá Từ Tấn đã nói không cần gấp gáp, Phó Dung cũng không lo lắng như thế không đủ thời gian. Chải đầu thì dựa vào lưng ghế nhắm mắt dưỡng thần, thẳng đến nghe được cổng viện dường như có tiếng xe ngựa.
Nàng mở mắt ra.
Mai Hương phân phó tiểu nha hoàn đi ra ngoài xem xem, tiểu nha hoàn rất nhanh đi rồi quay lại, có chút không hiểu nói: "Vương phi, vương gia lệnh cho người đem xe ngựa dắt tới chỗ chúng ta bên này, nói là một lát nữa trực tiếp xuất phát." Nàng không biết tối hôm qua Phó Dung phải chịu đau khổ, nên không lý giải được ý nghĩa của cử chỉ này của Từ Tấn.
Mai Hương Lan Hương nhưng là nhất thanh nhị sở (hiểu rõ), đưa mắt nhìn nhau, sắc mặt rốt cuộc dịu đi một chút. Từ sáng nay vương gia liên tiếp biểu hiện, tối hôm qua hẳn không phải là cố ý, nhưng các nàng cũng không dám hoàn toàn yên tâm, ai biết đêm nay hoặc buổi tối ngày nào vương gia lại tới một hồi?
Đang nghĩ ngợi, Từ Tấn vén mành đi vào trong, mặc một thân trường bào màu đỏ thẫm cổ tròn thêu mãng, eo buộc cẩm mang, vai rộng eo thon, dáng vẻ cao lớn thẳng tắp, đứng vững, không nói một lời, ánh mắt bình tĩnh ném tới gương trang điểm bên này, gương mặt tuấn tú vừa vặn bị nắng ấm xuyên thấu qua song sa chiếu vào bao phủ, thanh dật khôi ngô, hệt như tiên nhân.
Mai Hương Lan Hương hai nha hoàn đều nhìn đến ngây người.
Phó Dung cũng nhìn xuyên qua chiếc gương quan sát người nam nhân này, không thể không nói, bộ dạng Từ Tấn quả thật cảnh đẹp ý vui.
Ánh mắt của hai người trong gương giao hội, Từ Tấn cười cười, mới nhếch lên khóe miệng, ý thức được bên cạnh nàng còn đứng hai nha hoàn chướng mắt, tươi cười lập tức biến mất, nhíu mày thúc giục: "Thời điểm không sớm, hai người các ngươi còn không nhanh trang điểm cho vương phi?"
Một cái nhíu mày một tiếng khiển trách, vương gia uy nghiêm hiển rõ, Mai Hương Lan Hương nào còn nhớ hắn tối hôm qua hung tàn lúc này tuấn mĩ, đều bị dọa tới mức cả người sợ run, mau chóng xoay qua chỗ khác tiếp tục bận rộn.
Phó Dung cười nhìn nam nhân bên trong gương, cười hắn làm bộ làm tịch.
Từ Tấn lặng lẽ trừng nữ nhân này, từ ban đầu đã không có chân chính sợ hắn.
Trang điểm xong xuôi, Mai Hương Lan Hương đỡ Phó Dung đứng lên, Phó Dung đứng vững xong mới chậm rãi buông tay ra.
"Vương gia, ngươi nhìn ta như vậy có gì không ổn?" Phó Dung hướng Từ Tấn chậm rãi đi hai bước, không quá chắc chắn hỏi.
Nàng đầu đội địch quan, châu quang bảo khí, người mặc sam trữ ti thân đối, tay áo dài đỏ thẫm, phía trên thêu hoa văn kim tú vân phượng, ung dung hoa quý. Từ Tấn trước mắt nhìn qua nàng, trang phục nổi bật nhất, trán có gắn Hoa Điền hỏa phượng, đem dung mạo nàng đường hoàng tự tin tất cả đều hiện ra, không còn là thiếu nữ ngây thơ một thân quần áo thường ngày giơ gậy đánh táo, không phải Phó gia Tam cô nương mặc cho người Khánh quốc công phủ khi dễ. Kể từ hôm nay, nàng là Túc vương phi của hắn.
Từ Tấn theo tâm ý đi qua, cúi đầu chăm chú nhìn mắt nàng: "Không có, vương phi của ta rất là vừa vặn."
Phó Dung chuyển mắt đi, thấy trong phòng nha hoàn lớn nhỏ chẳng biết từ lúc nào đều lui xuống, trong lòng buồn cười, nói: "Đi thôi, coi chừng kẻo trễ."
Nói xong chậm rãi quay người.
Từ Tấn nhìn nàng đi hai bước rồi đột nhiên tiến lên, trong tiếng kêu sợ hãi của Phó Dung đem người bế lên.
"Ngươi làm cái gì?" Phó Dung khẩn trương mà đỡ lấy địch quan ở đỉnh đầu, thứ này tuy rằng không có nặng như mũ phượng, cũng rất có phân lượng, không cẩn thận liền dễ dàng rớt xuống, bọn họ nào có thời gian dài cho nàng chải đầu một lần nữa.
Từ Tấn cười cười, đi ra ngoài thấp giọng nói: "Không phải nói thời điểm ở nhà phải tận lực giảm bớt chút khí lực sao? Hiện tại ta giúp ngươi, Nùng Nùng yên tâm, hôm nay trừ bỏ giúp ngươi dùng ít sức lực, lúc khác ta tuyệt không chạm vào ngươi, ngươi không cần lo lắng ta nuốt lời."
Trong lúc nói chuyện, người đã bước ra cửa.
BẠN ĐANG ĐỌC
Sủng Hậu Chi Lộ (Con Đường Sủng Hậu) (1)
Ficção Geral-Tác giả: Tiếu Giai Nhân - Thể loại: Trọng Sinh, Ngôn Tình, Cung Đấu, Cổ Đại -Câu chuyện ở về Phó Dung làm tiểu thiếp của Túc Vương ở kiếp trước, nàng được chuyên phòng độc sủng, nhưng đáng tiếc là Túc Vương lại đoản mệnh qua đời sớm khiến nàng mất...