Chương 29

7.8K 233 0
                                    


A Trân nghe Tưởng Tùng Thành giao phó, đến giờ thì nấu cơm cho Hứa Duy.

Cơm tối chỉ có Hứa Duy và Tưởng Du Sinh ăn, một bàn dài bày sáu món mặn một món canh. Canh cá trích đậu hũ.

Lúc A Trân bưng canh lên có nói: "Ngài Tưởng đặc biệt dặn hôm nay làm canh này, nói là cô Hứa thích."

Hứa Duy nhẹ gật đầu.

Phương Nguyệt khi còn bé thích ăn cá trích, cái này Hứa Duy biết. Những năm sau này, họ hiếm có cơ hội cùng nhau ngồi ăn cơm.

Trên bàn cơm yên tĩnh, Tưởng Du Sinh hết sức chuyên chú cúi đầu ăn. Hứa Duy đối với cậu nhóc này không cần nghĩ quá nhiều.

Nếu Tưởng Tùng Thành ở đây, mỗi lần gắp thức ăn cô đều phải suy nghĩ một phen.

A Trân tay nghề cũng không tệ, đồ ăn mặc dù đều thanh đạm, nhưng vẫn có cảm giác hoàn hảo.

Hứa Duy đang ăn cơm, trong bát đột nhiên có thêm một viên cá viên. Cô ngẩng đầu, Tưởng Du Sinh đưa thìa hướng phía cô cười cười, cậu cười thẹn thùng. Thấy Hứa Duy nhìn mình, cậu chỉ chỉ cá viên, khoa tay một chút, liền cúi đầu xuống, và cơm vào miệng.

Vẻ ngoài Tưởng Du Sinh thật ra không giống Tưởng Tùng Thành, cậu có làn da trắng, con mắt cũng lớn, là mắt hai mí, mười hai mười ba tuổi, trong mắt rất sạch sẽ. Có lẽ bởi bản thân có khiếm khuyết, cậu không hoạt bát giống những đứa trẻ cùng tuổi, làm cái gì cũng đều yên lặng.

Hứa Duy ăn miếng cá viên cậu đưa.

Tưởng Du Sinh vụng trộm ngẩng đầu nhìn cô, lại cười cười.

Khi Tưởng Tùng Thành trở về, cơm tối đã ăn xong. Hứa Duy lên lầu tắm rửa. Tưởng Du Sinh về phòng mình xem tivi. Dưới lầu không có ai.

A Trân từ phòng bếp đi ra, thay giày giúp Tưởng Tùng Thành.

Tưởng Tùng Thanh hỏi: "Hôm nay cô Hứa có ra ngoài không?"

"Không có, cô Hứa hôm nay chỉ trong ở nhà." A Trân nói, "Ngài có ăn cơm không?"

"Ăn một chút."

Tưởng Tùng Thành vào thư phòng, hơn nửa giờ sau đi ra.

Hứa Duy vừa mặc đồ lót, tóc còn chưa lau, nghe thấy tiếng gõ cửa.

Giờ này, A Trân bận rộn ở phòng bếp, nếu không phải Tưởng Du Sinh, thì sẽ là Tưởng Tùng Thành đã về.

Hứa Duy nắm khăn mặt, nói: "Chờ một chút."

Bên ngoài yên tĩnh, mấy giây sau đều không tiếng động. Xem ra là Tưởng Tùng Thành. Tưởng Du Sinh vừa câm vừa điếc, sẽ không nghe thấy cô nói chuyện.

Hứa Duy mặc váy, vừa lau tóc vừa ra mở cửa.

Tưởng Tùng Thành đứng đó, vẻ mặt bình thường, nhìn không ra biểu cảm. Ánh mắt ông ta dừng trên mặt Hứa Duy một hồi, "Tắm?"

"Ừm." Hứa Duy nói, "Anh về khi nào vậy?"

"Được một lúc rồi." Tưởng Tùng Thành nhìn tóc cô, "Sấy tóc đi."

"Ừm."

Hứa Duy quay người đi vào trong. Tưởng Tùng Thành cũng đi vào.

Bên cửa sổ có một chiếc sô pha, ông ta bộ dạng bình ổn, đi vào ngồi xuống.

19 ngàyNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ