Chương 61

4.6K 155 35
                                    

Trong cầu thang yên tĩnh không có một chút tiếng động nào.

Hành động của Hứa Duy rất đột ngột, làm người Chung Hằng cứng đờ trong nháy mắt. Mới phút trước còn rất bình tĩnh, giờ lại không khác gì thằng ngốc.

Hứa Duy bị mùi nước hoa nồng nặc trên người cậu làm cho suýt ngạt mũi.

Đứng gần như vậy, cô mới phát hiện cậu thực sự dùng nước hoa, hơn nữa còn dùng quá nhiều.

Trán Hứa Duy giật giật, cố nhịn vài giây, thấy muốn hắt hơi.

Cô vội buông tay cậu ra, lùi lại hai bước.

Chung Hằng hoàn hồn lại, lồng ngực khi nãy còn nhảy lên kịch liệt, sự vui vẻ giống như một quả bóng càng thổi càng to. Cô đột nhiên buông tay thế này, quả bóng liền nổ bụp.

Chung Hằng cầm tay cô: "...Cậu có ý gì vậy?"

Hứa Duy che mũi lại nhịn hắt hơi, ngẩng đầu nhìn cậu: "Tay cậu lạnh quá, mặc ít quần áo quá."

"..."

Chung Hằng ngớ ra, khuôn mặt đỏ nhìn cô một lúc, lại càng đỏ: "Cậu chỉ thấy cái này thôi à?"

Tất nhiên không phải.

Hứa Duy thành thật nói: "Kiểu tóc mới cũng rất đẹp."

Chung Hằng nhìn cô.

Hứa Duy cúi đầu liếm liếm môi, lại nói: "Quần áo cũng không tệ."

Mày cậu nhướng lên.

"Cậu xịt nước hoa à." Hứa Duy dối lòng khen một câu: "Thơm lắm."

Một chút kiên nhẫn của Chung Hằng đã bị mài mòn hết.

"Khen tôi đẹp trai khó lắm sao?"

"..."

Hứa Duy câm nín.

"Nhìn tôi làm gì." Chung Hằng quay mặt đi, cảm giác có thứ gì đó sắp nhảy ra khỏi lồng ngực.

Một lúc sau lại quay mặt lại, thấp giọng nói: "Cậu không còn lời gì để nói nữa à?"

"Nói cái gì?"

Mắt cậu tối đen lại, ánh mắt dừng lại trên mặt cô: "Là cậu nắm tay tôi mà."

"À." Tai cô có một vệt đỏ rất khó thấy được "Phải."

"Cậu... đồng ý rồi?"

Hứa Duy không hề do dự mà gật đầu.

Ánh đèn trong cầu thang mờ mờ.

Chung Hằng lẳng lặng nhìn cô, chậm rãi cong môi, chỉ thiếu nước mọc ra bông hoa trong đáy mắt. Cậu không nhẫn nhịn, ôm chặt cô vào trong lòng.

Lồng ngực của thiếu niên gầy yếu, nhưng người trong ngực còn gầy hơn, chỉ một cánh tay của cậu đã có thể ôm lấy cô.

Nhưng Hứa Duy thì lại gặp nạn. Mặt cô gần như dán sát vào ngực cậu, vội nín thở.

Quá thơm rồi.

Cái nước hoa này sao thơm vậy.

"Chung Hằng..." Hứa Duy nhỏ giọng gọi cậu, tay đẩy đẩy: "Tôi hơi khó chịu."

19 ngàyNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ