Chương 70

5.4K 180 10
                                    

Trên đường xe cộ đi lại tấp nập, bên cạnh có mấy bà nội trợ xách giỏ thức ăn đi qua nói chuyện rôm rả, xung quanh tràn đầy tạp âm, Hứa Duy không nghe thấy Chung Hằng nói gì. Cô ngẩng đầu lên, bỗng ngẩn ra.

Mặt Chung Hằng đã đỏ bừng.

Lúc cậu cúi đầu, lông mi rũ xuống, khóe mắt vẫn sưng, không đẹp trai như ngày thường, thậm chí còn trông hơi đáng thương.

Hứa Duy cảm thấy mình nên nói gì đó.

Tim Chung Hằng đập điên cuồng như muốn nhảy khỏi lồng ngực, cố gắng duy trì biểu cảm bình tĩnh, bị cô nhìn thế này, cậu cảm giác mình sắp không nhịn được nữa.

"Cậu..." Cậu kích động cười, lại cảm thấy mình biểu hiện quá rõ ràng, lại ho một tiếng, kìm chế mím môi lại.

Thì ra, mấy lời dễ nghe này lại có thể làm anh vui vẻ đến vậy.

Chung Hằng liếm môi dưới: "Hứa Duy."

Hai chữ này mang theo sự vui mừng, nhưng lại không hề nói câu tiếp theo. Cậu ngừng lại vài giây, không thể kìm được mà giơ tay ôm chặt Hứa Duy.

Xung quanh toàn là người, Chung Hằng biết cô không thích làm mấy chuyện thế này ở nơi có nhiều người, rất nhanh liền buông tay ra.

Cậu dường như không biết làm thế nào để biểu đạt, chỉ đành dồn hết tình cảm mãnh liệt của mình vào trong cái ôm này, ôm xong vẫn cảm thấy không đủ, sợ cô không cảm nhận được lại nắm chặt tay cô, cứ im lặng mà nắm như vậy.

Lúc sáng, khi ở trên hành lang, cậu còn hung dữ trợn mắt với cô, oán giận hỏi "cậu đã không thích tôi vì sao lại còn đồng ý". Mà bây giờ, cậu lại ngoan như vậy, hoàn toàn không còn bộ dáng nhe răng trợn mắt lúc cãi nhau.

Dù có ngang ngược thất thường như thế nào, cậu cũng chỉ là một thiếu niên, từng chút từng chút một trong lòng đều là chân thành và ngay thẳng.

Trước giờ Hứa Duy cũng chưa thực sự giận cậu bao giờ, bây giờ tim cô đã mềm nhũn.

Cô nhỏ giọng hỏi: "Lư Hoan tìm mấy người đến đánh cậu?"

"Mấy người thôi mà." Cậu cũng nhỏ giọng nói. Ánh mắt cậu rơi trên vết thương trên mặt cô, ánh mắt dần lạnh đi.

Hứa Duy mẫn cảm nhận thấy cảm xúc của cậu đang thay đổi, lập tức nói: "Cái này tầm hai ngày sẽ hết ấy mà. Chuyện tôi đánh nhau cậu không cần lo lắng, thầy Trần sẽ không xử phạt tôi đâu, cùng lắm là phê bình trước lớp thôi."

Chung Hằng không nói gì, im lặng gật đầu.

Lúc này xe đã đến.

Hứa Duy lên xe thì đã không còn chỗ ngồi. Cô tìm chỗ bên cửa sổ, Chung Hằng cũng đi qua đó.

Trên xe đông người lại ồn ào, Hứa Duy không nói gì, chỉ có lúc có người chen qua thì kéo Chung Hằng vào trong. Trong đám đông chật chội, cậu nhân cơ hội nắm chặt tay cô, im lặng mà nắm như vậy.

Dọc đường cậu luôn cúi đầu, đôi lúc lại ngẩng đầu nhìn Hứa Duy, không biết đang nghĩ gì.

Qua ba trạm, Chung Hằng buông tay ra chuẩn bị xuống xe thì Hứa Duy nói: "Đợi chút, ngồi một trạm nữa đi."

19 ngàyNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ