Chương 32

7.1K 226 1
                                    

Ngày 26 tháng 7.

Sáng sớm.

Phòng Chung Hằng được chiêu đãi mỗi người bốn cái bánh bao. Đây là điểm tâm của anh.

Yên tĩnh một lúc lâu bỗng chuông điện thoại vang lên.

Chung Hằng vừa uống ngụm nước liền sặc một cái, lập tức cầm điện thoại lên, nhìn tên người gọi đến liền nóng nảy, nhấn nghe: "Có chuyện gì?"

Bên kia Triệu Tắc sững sờ: "Cậu ăn phải thuốc súng hả? Cái giọng này."

"Không nói thì cúp máy."

Triệu Tắc gấp: "Này này này, cậu gấp gì chứ. Là thế này, bố cậu muốn trang trí lại sân sau một chút, bảo tôi nói với cậu, bảo cậu tìm công nhân, sắp xếp một chút."

"Trang trí lại cái gì? Cái sân đó không phải vẫn tốt sao?"

"Chỗ nào tốt? Cái tường vôi vữa rơi hết rồi, bác Chung nói nhìn không hay, ảnh hưởng đến hình ảnh quán trọ."

Chung Hằng nói: "Được rồi, việc này giao cho cậu."

Triệu Tắc kỳ quái: "Chơi ở Ngu Khê nhỏ bé đó còn chưa đủ chán sao? Cậu không mang Hứa Duy về đi."

Chung Hằng thầm nghĩ: Ông đây giờ đến mặt cô còn không được nhìn, còn phải ngồi đây nghe cậu dạy bảo à.

Anh không kiên nhẫn nói một câu: "Đừng nói nhảm, chuyện này giao cậu xử lý."

"Xì, vậy các cậu lúc nào thì về?"

"Sớm thôi."

Chung Hằng không nhiều lời, cúp điện thoại.

***

Buổi sáng từ sáu giờ đến tám giờ, cửa phòng họp tầng mười một tòa nhà Thành Việt đóng chặt, một cuộc họp kéo dài hai tiếng đồng hồ.

Sau khi tan họp, Lý Việt mang theo mấy người vội vã ra ngoài, Tưởng Tùng Thành vẫn ngồi chỗ cũ.

Tôn Hư Hoài rót cho anh ta chén nước, thấp giọng nói: "Tưởng tổng, hội nghị hạng mục của Giang Dục Khôn hôm nay chín rưỡi bắt đầu, ngài còn nhớ chứ?"

Tưởng Tùng Thành nhắm mắt lại, ừ một tiếng.

Tôn Hư Hoài nói: "Lần hội nghị này, phó thị trưởng Giang cũng tới, hẳn sẽ rất thuận lợi, có điều thời gian gấp gáp, một lát nữa là phải xuất phát đến khách sạn Nguyên Mậu, ngài có muốn ăn gì trước không?"

"Không cần." Tưởng Tùng Thành mở mắt ra, khuôn mặt ủ dột, "Cậu về phòng làm việc lấy cặp tài liệu cho tôi rồi xuất phát."

"Dạ được."

Năm phút sau, Tưởng Tùng Thành xuất hiện ở tầng một, Tôn Hư Hoài mang cặp tài liệu theo sau.

Lên xe, Tôn Hư Hoài nói, "Trên đường còn chút thời gian, Tưởng tổng chi bằng tranh thủ ngủ một chút, hôm nay phải dậy sớm quá."

Tưởng Tùng Thành gật nhẹ, thân thể buông lỏng, dựa vào ghế.

Xe một đường thẳng tiến, lái ra ngoại thành.

Lúc đến khách sạn Nguyên Mậu, điện thoại Tưởng Tùng Thành đột nhiên vang lên.

Tôn Hư Hoài giật mình, nhìn chằm chằm cặp tài liệu.

19 ngàyNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ