Chương 62

4.5K 165 12
                                    

Hứa Duy không nhìn cậu, cô đẩy giấy qua rồi tiếp tục đọc tạp chí, đợi cậu viết đáp án.

Qua gần một phút, tờ giấy đó được đẩy tới trước mặt cô, trên giấy là hai chữ to tướng --
Không phải!

Dấu chấm than vừa to vừa rõ, nét bút thể hiện sự kinh ngạc và tức giận.

Hứa Duy ngẩn ra, quay đầu lại thấy ánh mắt của Chung Hằng, trong lòng bỗng thầm kêu: Không ổn rồi!

Hơn nửa lớp đang ngủ trưa, còn lại thì đọc sách.
Chung Hằng đen mặt, môi động đậy, câu "đứa nào nói với cậu" còn chưa bật ra khỏi miệng thì Hứa Duy đã nhanh tay bịt mồm cậu lại.

Chung Hằng hoàn toàn không ngờ đến cô sẽ làm vậy. Lòng bàn tay của cô chạm vào đôi môi ấm nóng của cậu, trực tiếp chặn hết những thứ cậu định nói lại.

"Đừng làm ồn, ảnh hưởng đến người khác đấy."

Hứa Duy nhìn cậu: "Tôi chỉ hỏi một chút thôi, cậu đừng giận, không muốn nói cũng không sao."

Cô dựa sát, nhỏ giọng nói rồi buông tay ra.

Chung Hằng kinh ngạc nhìn cô, giơ tay sờ môi một lúc rồi hai giây sau lại nhíu mày lấy giấy qua viết một chuỗi: Là cô ta cứ bám theo tôi, tôi không hề để ý đến cô ta. Là ai dám nói linh tinh với cậu, tôi đánh chết đứa đó!

Bút chợt ngừng lại, cậu ngẩng đầu nhìn cô rồi lại tiếp tục viết: Tôi chỉ có một bạn gái thôi.

Viết xong liền đưa cho cô.

Hứa Duy im lặng xem hết. Cô không ngốc, câu cuối của Chung Hằng có ý gì, vừa xem liền hiểu. Trước giờ cậu nói chuyện đều rất trực tiếp, lần này lại nói hàm xúc như vậy.

Thấy Hứa Duy không phản ứng, mặt Chung Hằng càng đen, cậu thấp giọng hỏi: "Không tin tôi à?"

Hứa Duy lắc đầu: "Không có."

Chỉ là hơi kinh ngạc.

Từ lúc học cấp 2 cậu đã có con gái theo đuổi rồi, hoặc còn sớm hơn. Tưởng Mông cũng từng nói, có rất nhiều cô gái thích cậu. Nếu cậu từng có bạn gái cũng không kỳ lạ.

Hứa Duy nói: "Tôi không làm rõ đã tới hỏi cậu, xin lỗi."

Cô xin lỗi rất nhanh, thái độ cũng rất chân thành. Chung Hằng thấy vậy cũng không còn giận nữa, dù sao nguyên nhân cậu tức cũng không phải vì cô, chỉ là giận việc có người nói linh tinh trước mặt cô.

Cậu cầm tay cô, nhỏ giọng mà hào phóng nói: "Không sao đâu."

Hứa Duy cười với cậu: "Vậy cậu đi ngủ đi, buổi chiều còn có bài kiểm tra đấy."

Cậu ừ một tiếng, rất quen thuộc lấy từ trong ngăn bàn áo khoác đồng phục của cô ra, nằm trên bàn ngủ.

Bài kiểm tra vật lý buổi chiều chiếm hai tiết, bài rất dài, cũng rất khó. Lúc Hứa Duy làm xong câu cuối thì chỉ còn mười phút. Cô chỉ xem lại bài trắc nghiệm, còn lại thì không quan tâm nữa.

Chuông báo hết tiết vang lên, nộp bài xong, có mấy người ra ngoài đi vệ sinh, Lâm Ưu cũng nằm trong số đó.

Hứa Duy xoa mắt, theo thói quen nhìn về phía sau, thấy chỗ Chung Hằng trống không.

19 ngàyNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ