Chương 21

12K 334 46
                                    

Hứa Duy không trả lời. Ngón tay cô sờ qua khuôn mặt mướt mồ hôi của Chung Hằng, trượt từ thái dương đến sợi tóc. Tóc anh rất ngắn, rất cứng, đâm vào lòng bàn tay cô.

Động tác của Chung Hằng đột nhiên mạnh mẽ hơn.

Hàm răng cắn chặt của Hứa Duy chợt thả lỏng, trong hơi thở hổn hển xen lẫn tiếng rên rỉ.

Chung Hằng ngẩng đầu lên, đôi mắt ửng đỏ nhìn cô.

Anh đâm vô cùng mạnh mẽ.

Hứa Duy quay mặt đi, trong tầm mắt chỉ có ngọn đèn chân không treo giữa không trung, cô cứ nhìn nó, mồ hôi chảy đến mí mắt, ánh sáng lập loè mơ hồ.

Không địch lại thể lực của anh, chân Hứa Duy đã run rẩy.

Chung Hằng lại đột nhiên rút ra, ôm cô xoay sang hướng khác, thân thể kề sát phía sau cô, bấu eo, mông hẹp đâm vào.

Trong nháy mắt, Hứa Duy run dữ dội.

Chung Hằng hôn vai trái cô, bàn tay bóp eo cô bấu chặt.

Anh thật sự dùng sức rất mạnh.

"Chung Hằng..."

Chỉ hai chữ này thôi, âm thanh đứt quãng.

Lời xin tha đè dưới đáy lưỡi.

...

Thời gian bất giác trôi qua.

Đầu óc Hứa Duy càng ngày càng không rõ ràng.

Không biết từ khi nào, động tác của Chung Hằng nhanh hơn, hơi thở anh ngắn ngủi nặng nề.

Hết thảy mọi đè nén liên tục tích tụ, vào thời khắc cuối cùng kéo dài đến đỉnh điểm.

Máu huyết xông về một chỗ.

Khó khống chế hơn được nữa.

Khi phóng hết ra, anh ôm chặt người phụ nữ gần như co giật trong lòng.

Đèn chân không toả vòng sáng lờ mờ, mấy con ngài không sợ hãi lượn quanh.

Hứa Duy kéo chiếc áo thun nhớp nháp nhăn nhúm dưới người, Chung Hằng bắt được tay cô nắm chặt trong lòng bàn tay.

Anh dịch đầu đến sau cổ cô, khàn giọng nói, "Anh quên mất."

"... Gì cơ?"

"Đeo bao."

"..."

Yên lặng một hồi, Hứa Duy nói: "Em vừa hết kinh, thời kỳ an toàn, anh không biết sao?"

Chung Hằng thoáng khựng lại, ho một tiếng, "Anh không phải phụ nữ, đâu hiểu nổi bọn em."

"Không phải anh từng có rất nhiều phụ nữ à, chưa làm bao giờ ư?"

Phía sau không có câu trả lời.

Hơi thở ấy vẫn ở bên cổ cô.

Hứa Duy nhìn chằm chằm đầu giường đen kịt, thản nhiên nói: "Lừa em?"

Tay đau nhói. Là anh đột nhiên dùng sức, siết chặt như trừng phạt.

Hứa Duy cười một tiếng, thức thời ngậm miệng.

19 ngàyNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ