Chương 16

10.4K 340 22
                                    

Vẻ mặt cô thẳng thắn, tự nhiên, mời người ta đến ngủ mà cũng chẳng đỏ mặt, cứ như đang hỏi "Anh ăn tối chưa" vậy.

Chung Hằng nhìn Hứa Duy, hơi buồn cười.

Anh cũng cười thật, nhìn cô hai cái, "Vội gì chứ, anh đi tắm đã."

Chút chuyện bực mình vừa rồi hình như cũng chẳng còn nữa.

Cuối cùng Nghiêm Tùng Mạn và Lư Hoan đến nhà nghỉ khác trên phố. Triệu Tắc giúp họ chuyển hành lý qua. Lư Hoan ấm ức, vào phòng đóng chặt cửa mặc kệ bọn họ.

Nghiêm Tùng Mạn thấy có lỗi, nói với Triệu Tắc, "Hôm nay ngại quá, cậu giúp mình xin lỗi Hứa Duy nhé. À, cả Chung Hằng nữa."

Triệu Tắc gãi đầu, "Mình biết, mình biết. Xin lỗi cậu, không thể cho hai cậu ở đó được."

"Chuyện này đâu liên quan tới cậu." Nghiêm Tùng Mạn xua tay, "Hoan Hoan bị nuông chiều hư rồi, tính cách tệ quá. Cậu cũng biết đấy, nó có cái tính công chúa."

Triệu Tắc cũng đồng ý, "Cậu là chị em ấy, cậu khuyên em ấy đi, bảo em ấy đừng chọc vào Chung Hằng nữa. Em ấy cũng biết tính Chung Hằng thế nào, chuyện này không phải chọc ăn chửi à."

"Nó hay làm mình làm mẩy, mấy năm nay đổi bao nhiêu bạn trai, rảnh là chạy tới chỗ Chung Hằng để theo đuổi, chẳng phải là do trước đây không theo đuổi được nên mãi không phục ư. Nó được nâng niu từ nhỏ đến lớn, cậu mình cưng chiều nó biết bao nhiêu, chiều quá thành ra giờ thế này."

Triệu Tắc thở dài: "May mà bây giờ Hứa Duy về rồi, em ấy càng không còn khả năng gì nữa, hết hi vọng sớm một chút thì tốt hơn."

Nghiêm Tùng Mạn ít nhiều gì cũng hơi tò mò, hỏi một câu: "Hai người họ... lại bên nhau rồi?"

"Mình cũng muốn tác hợp họ lại đây." Triệu Tắc chau mày, "Nhưng hai người họ dây dưa kéo dài mơ mơ hồ hồ, trong lòng Chung Hằng chắc chắn là muốn, phía Hứa Duy thì mình không rõ."

Nghiêm Tùng Mạn cười cười, "Vậy cậu yên tâm được rồi, cậu ấy cũng để ý Chung Hằng lắm."

Chung Hằng tắm xong, lau tóc hai cái, đang định lên lầu, Chung Lâm đánh mạt chược về, "Ê, đi đâu đó?"

Chung Hằng đứng ở đầu cầu thang, vuốt tóc, hỏi: "Thắng à?"

Mặt Chung Lâm lộ vẻ hớn hở, "Còn phải nói à, trình độ chơi bài của chị thế nào cũng ở top 5 đường Ma Phường này đấy nhé."

Chung Hằng: "Thắng bao nhiêu?"

"Đủ đãi mấy đứa một bữa."

Chung Hằng cười một tiếng, "Đừng khoe khoang nữa, bài tập của con gái chị, lần sau chị tự kèm đi."

"Sao thế?"

"Viết thế mà là chữ à?" Chung Hằng nói, "Em không nhịn được mắng nó nữa rồi."

Chung Lâm vừa nghe thế cũng lo, "Chẳng lẽ chị còn phải tìm giáo viên luyện chữ cho nó nữa ư?" Vừa dứt lời, chợt nảy ra, "À, hay là cậu dạy nó đi, dù gì nó cũng là cháu cậu mà."

"Thôi đi, em không có cái kiên nhẫn đó đâu." Chung Hằng từ chối ngay, trong chốc lát nhớ ra cái gì, dừng một lát, nói: "Chữ Hứa Duy đẹp lắm."

19 ngàyNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ