Chương 47

4.9K 167 21
                                    

Hứa Duy chạy đi lấy ghế, nhanh chóng chạy về trước giờ học, lúc đi về lại gặp được Lâm Ưu vừa đi vệ sinh về trên hành lang.

Lâm Ưu thấy cô khiêng ghế, mồ hôi rơi đầy trán, kinh ngạc: "Sao thế? Giờ này mà đi lấy ghế á?"

"Bạn học kia tới rồi."

Ai cơ?

À phải rồi, tên khốn Chung Hằng nổi tiếng kia.

Lâm Ưu nhíu mày: "Thằng đó bắt nạt cậu à?"

"Không có. Mình trả ghế cho cậu ta rồi."

Lâm Ưu nghi ngờ nhìn cô.

Hai người vừa đi vào lớp, Triệu Tắc đã nhìn thấy: "Ái chà chà, về rồi kìa, hóa ra là đi tìm cứu binh à."

Chung Hằng dựa vào ghế, lười biếng liếc nhìn.

Hứa Minh Huy chỉ cho cậu xem: "Chính là con bé đó, tóc ngắn ấy, hôm qua suýt nữa đánh nhau với bọn này đấy!"

Lời vừa dứt, ánh mắt Lâm Ưu liền phóng về phía bên này, cực kỳ không khách khí mà trợn trắng mắt với cậu ta.

"Haizzz." Cậu ta lắc đầu cảm thán. "Mặt mũi không tồi đâu, đáng tiếc là một con cọp cái, quả thật là bi kịch đời người."

Triệu Tắc cực kỳ tán thành: "Cô bạn này quá hung dữ rồi. So sánh với cô ấy, tự nhiên thấy Lư Hoan đáng yêu ghê."

Nói đến đó, Triệu Tắc bỗng nhớ ra một chuyện: "Hôm qua Lư Hoan lại tới tìm cậu đấy. Nghe Nghiêm Tùng Mạn nói, cô bé kia vừa mới sáng sớm đã đứng chờ cậu ở cổng trường rồi, nghe tin cậu không đến tí nữa khóc ra đấy..."

Cậu ta dùng khuỷu tay huých Chung Hằng: "Cậu không thử suy nghĩ đi à? Hay hẹn hò với Lư Hoan đi, người ta cũng xinh đẹp mà, nhà lại giàu nữa, theo đuổi cậu bao lâu rồi. Người ta vốn dĩ là đến thành phố học cấp 3 đấy, cuối cùng lại vì cậu mà vào Nhất Trung. Hầy, hay cậu thử xem..."

Chung Hằng không thèm nhìn cậu ta: "Trông ông đây giống người rảnh rỗi lắm à?"

"Đúng thế!", Hứa Minh Huy nói, "Triệu Tắc cậu bị thần kinh à! Cái cô công chúa đó vừa nhiều chuyện lại hay kiêu căng nữa, phiền chết đi được. Chung Hằng mà thích cô ta thì có mà trời sập!"

Cũng đúng, Chung Hằng chắc hẳn thấy Lư Hoan phiền chết được.

Triệu Tắc liếc nhìn vẻ mặt Chung Hằng, cậu khép hờ mắt.

Nếu không phải Lư Hoan là em họ của Nghiêm Tùng Mạn, cậu ta đã chẳng nói giúp cho cô ta mấy cái lời vớ vẩn kia rồi.

Hứa Minh Huy quay đầu lại nhìn Chung Hằng: "Nhưng hẹn hò cũng thú vị phết đấy, dù sao cũng có thiếu cô thích cậu đâu, dụ được người ta mà không chơi thì còn gì vui nữa, chọn bừa một cô nàng nào đấy rồi hẹn hò đi!"

Khóe môi Chung Hằng giật giật, không thèm để ý mấy tên hâm này nữa, giở sách Ngữ văn ra vứt trên bàn.

Hẹn hò...

Hơ hơ...

Có thú vị hơn đánh nhau không?

Trong những năm tháng tuổi trẻ nhiệt huyết của Chung Hằng, nữ sinh đều phiền con mẹ nó phức, làm nũng lại kiêu căng, nhát gan như chuột lại còn hay khóc.

19 ngàyNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ