Chương 23 🍑

76 4 0
                                    

" Sao vậy, vẫn còn cảm thấy lo cho hắn sao?"

Thụy Bích vừa chậm chạp bước theo linh phi vừa thất thần, tuy đêm qua y vì Thiên Vũ không muốn suy nghĩ quá nhiều, nhưng cảnh tượng đó cứ chập chờn hiện lên trong đầu.

" Có nghe ta nói gì không?"

" Linh Phi ca."

" Sao vậy?"

" Đại hoàng tử... đêm hôm qua đã bị Thiên Vũ ca giết rồi."

Linh Phi im lặng một khắc rồi hướng mặt về phía trước không nhìn Thụy Bích nữa: " Ta đương nhiên sẽ đoán ra."

Vân Ấn bảo hộ trên người ngươi đã phản ứng, chứng tỏ ngươi từng gặp nguy hiểm đến tính mạng, ta cũng không làm lạ vì sao hắn xuống tay.

" Thiên Vũ ca sẽ không sao chứ?"

" Giết chết đại ca của mình, còn là hoàng tử. Ta không dám khẳng định hắn sẽ không sao."

Thấy Thụy Bích có vẻ bị lời nói của mình khiến lo lắng, y lại tiếp: " Nhưng ngươi an tâm đi, Thiên Vũ của ngươi cũng sẽ tìm ra cách giải quyết được thôi."

" Linh Phi!" Nghe tiếng gọi, cả hai cùng hướng mắt về phía trước.

Cái tên hôm qua nhìn còn không đủ sức để đứng giờ lại trông đầy sắc khí: " Ất Xương?"

Linh Phi kéo tay Thụy Bích đi nhanh lại: " Ngươi đã khỏe rồi chứ?"

" Nhìn ta còn không biết?"

" Vậy thì tốt rồi."

Ất xương hướng mắt đến Thụy Bích, đây chính là người hôm qua đứng cùng tên hoàng tử Vương Lân: " Vị công tử này chắc chắn là người bằng hữu mà ngươi nói."

" Phải rồi, chính Thụy Bích là người đã chăm sóc tên kia đấy. Hắn thế nào rồi, đã tỉnh lại chưa?"

" Đệ đệ ta đã tỉnh rồi, hắn muốn cảm tạ các người. Vào trong đi."

" Đi nào Thụy Bích."

" Vâng."

Hai người bọn họ được Tiêu Lũy sắp xếp cho một căn phòng nhỏ riêng biệt với những người dân còn lại, Linh Phi tự hỏi có phải hay không Tiêu Lũy chiếu cố bọn họ hơn những người kia, riêng Thụy Bích thì mãi im lặng không nói gì.

Vào tới đã thấy người còn mê mang lúc cứu về mang trên người một vết chém dài đang ngồi tựa lưng vào tường nhìn bọn họ, trên thái dương của hắn còn có một vết bớt nhỏ lạ: " Dương Nhân, ta đưa họ đến rồi."

Dương nhân trầm mặt nhìn hai tiểu tử kia, hắn nhớ mơ hồ lúc đó đã nhìn thấy người kia mà tưởng lầm là Ất Xương rồi ngất đi lần nữa không còn biết gì. Không nói hắn chỉ gật đầu một cái ra ý chào hỏi.

" Huynh không sao rồi? Ngày hôm qua ta xem huynh bị thương rất nặng." Thụy Bích lên tiếng hỏi nhưng người thanh niên kia lại không nói vẫn chỉ im lặng dùng hành động lắc đầu để trả lời:

" Vậy... vậy thì tốt rồi." Huynh ấy không nói được sao? Nếu hỏi thì có khiến huynh ấy ngại không?

" Hắn không thể nói chuyện sao?"

[ Đam mỹ ] Sống Lại Trong Mắt Chỉ Có NgườiNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ