Chương 75

260 34 0
                                    


Takemichi có một giấc ngủ không sâu, em cũng không biết tại sao. Giống như em chỉ đang nhắm mắt chứ không hề ngủ. Chẳng thể hiểu nổi, sao em vẫn khá bình tĩnh. Rất nhiều sóng gió em trải qua, em đã có lo lắng, sợ hãi và cả kinh hãi. Thế mà giờ em thấy tim em không đau nữa, nó giống như bị khoét mất một mảng, trống rỗng vô cùng.

Chẳng còn có bao nhiêu cảm xúc nữa. Takemichi chịu hết nổi vì cái lạnh hiu hắt, em ngồi dậy muốn tìm một chỗ ngủ khác. Giờ với em, căn nhà này cũng không khác gì một cái lồng xinh đẹp mà em sẽ sống nốt phần đời còn lại.

Mò mẫm một lúc thì cuối cùng Takemichi cũng tìm được một căn phòng mà em thấy giống phòng ngủ nhất. Em bật đèn, ánh đèn chói lóa khiến em phải nheo mắt lại vì khó chịu. Mọi thứ xung quanh cứ lập lòe vì mắt em chưa quen với ánh sáng, cho đến khi nhìn được căn phòng thì em nghĩ em sẽ lại khóc tiếp mất thôi. 

Tên đáng ghét ấy, cứ nghĩ chỉ chọn bừa một nơi gã thấy vừa mắt là được. Có ai mà ngờ gã còn cầu kỳ đến độ này cơ chứ?

Căn phòng ngủ không quá rộng nhưng lại vừa đủ tiện nghi. Với một cái giường đôi với màu xanh nhẹ nhàng kết hợp căn phòng màu kem rất hòa hợp. Phải nói màu xanh lá cây mà Takemichi thích rất kén chọn và khó để dung hòa làm nội thất nên dù rất thích màu đó nhưng Takemichi lại rất ít khi mua màu xanh đó. Và dù ngày xưa em với Chifuyu có ngủ cùng phòng thì cũng chỉ là mỗi người một tấm đệm vì chưa có đủ tiền để mua giường. Nên họ chỉ có thể coi là ngủ chung chứ không tính là ngủ cùng nhau. Có vẻ Sanzu không thích thế nên gã đã sắm hẳn một cái giường, bất giác Takemichi lại mỉm cười ngây ngốc.

Chỉ là, giờ em chỉ có thể ngủ một mình. Gã đã không còn nữa rồi!

Nụ cười liền vụt tắt, tự hỏi sao nơi này lại có quá nhiều thứ khiến em nhớ về gã đến thế. Cái nơi xa lạ mà em chưa từng đặt chân đến một lần lại có quá nhiều kỉ niệm. Em quyết định không ngủ, thử đi thám hiểm quanh căn nhà. Không phải em có hứng thú hay đã lấy lại được tinh thần mà em chỉ có linh cảm rằng mình sẽ tìm được thứ gì đó. 

Đi qua những hàng lang dài, em nhận ra nơi này rộng hơn em nghĩ. Phải nói là nó quá bắt mắt dù nó có là ở trong khu nhà giàu đi chăng nữa. Chẳng hiểu Sanzu nghĩ gì mà lại đưa em đến đây, gã chưa sợ bị tìm thấy thì em đã sợ bị trộm ghé thăm.

Đi một lượt, Takemichi kết luận rằng nơi này chắc chắn được dựa trên căn nhà cũ của em. Em mua nó từ một người bạn cũ, nó cũng là kiểu nhà truyền thống nhưng nó chắc chắn không thể so sánh với nơi này. Nhưng từng bước chân vừa lạ vừa quen, sự quen mắt đến đáng ngờ từ nhiều góc khiến em không khỏi ngỡ ngàng. Không thể ngờ được rằng một kẻ trông cục cằn và vô tâm như Sanzu lại tinh tế đến thế.

Khi trời hửng sáng, em chẳng biết mình nên làm gì tiếp theo. Giờ em cảm thấy rất vô định khi nhìn về tương lai hay đặt ra câu hỏi "Mình phải làm gì đây nhỉ?"

Vì em không hề có chút mục đích hay ý nghĩ sinh tồn chút nào. Gã không còn, em cũng có ý nghĩa gì để sống đâu?

Lần đầu tiên trong đời mình, Takemichi hiểu được cái gọi là tình yêu chết đi sống lại mà trên phim hay miêu tả. Nó không đau, nó chỉ trống rỗng thôi. Giống như trái tim, cơ thể, tâm hồn mình chẳng còn là của mình mà đã san sẻ cho người kia mất rồi. Người kia không còn thì cũng đồng nghĩa với việc em đã mất đi những thứ đó, không thể tìm lại được. Kẻ kia còn sống thì em còn sống, không thì em cũng không sống đúng chữ "sống" được nữa.

[SanTake] Đông qua xuân lại đếnNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ