Chương 47

2.4K 377 46
                                    

Takemichi khóc chán thì bắt đầu mặc kệ Sanzu vẫn nằm vạ vật dưới đất. Em dụi dụi mắt, ngáp một tiếng rồi tìm chỗ nào dễ chịu trong lòng gã mà ngủ.

Sanzu và Kakuchou cùng thở ra như vừa trút bỏ được một gánh nặng.

"Mắc gì mày thở dài? Đứa bị hành là tao cơ mà?" Sanzu nhìn Kakuchou vẫn lành lặn mà ghen tị, sao em không lên cơn lúc ở với thằng này nhỉ.

Tự dưng một ngọn lửa nóng bùng lên trong lòng. Gã ghen với Kakuchou. Cố dập ngọn lửa trong lòng xuống để chú ý vào chính sự. Gã nhấc em lên, đi vào trong phòng khách đặt em nằm gối đầu lên chân mình rồi đắp thêm một chiếc chăn mỏng. Takemichi có vẻ đã ngủ rất say, dù gã có làm gì cũng không thấy phản ứng nào từ em.

Yên tâm rồi, không sợ bị em làm phiền nữa. Sanzu vô thức sờ lên đầu mình, những lọn tóc bị cắt quá ngắn cưng cứng đâm vào ngón tay gã. Thật sự là đáng sợ, gã vô thức nổi da gà nhìn vào người đang ngủ trên đùi mình. Nếu mà em biết uống rượu sớm hơn có khi Sanzu không dám khinh thường em như lúc đầu đâu.

"Khỏe ghê ha? Tay tao tê rần luôn này." Kakuchou ngồi đối diện gã, than thở vu vơ.

"Nó vốn như thế từ xưa. Là do mày ngu nên mới không để ý." Gã nhếch mép một nụ cười nhạt nhẽo, không muốn nói thẳng ra là mình cũng như anh.

"Hết giờ đùa rồi, vào chuyện chính đi. Tao không thể ở lại đây lâu thêm nữa." Anh theo thói quen nhìn vào đồng hồ, đã gần ba giờ sáng rồi.

Đã sang ngày mới, anh sắp có việc phải làm. Sanzu cười cười nhìn anh, cái phong phạm cố hữu của anh chẳng xê dịch chút nào dù nó có liên quan đến Takemichi. Đúng giờ như một cái máy vậy. 

"Chắc mày nhận ra khác thường rồi nhỉ? Nên mày mới bám lấy Takemichi." Gã vân vê mấy lọn tóc của em, ánh nhìn thì lại về phía Kakuchou đầy lạnh lùng.

Sanzu là người cẩn thận, gã còn sống đến giờ là nhờ đức tính đó. Những gì gã muốn cho mọi người thấy, gã sẽ cho người đó thấy. Chẳng ai có thể biết rõ được hành tung của gã, kể cả Mikey cũng không nếu gã không muốn cho anh biết. Việc bị Izana phát giác điều bất ổn, Sanzu thú nhận là mình đã có chút bất cẩn. Đến ngay cả việc để cho Kakuchou biết được mối quan hệ của gã và Takemichi cũng là một sự đáng cược và đấu tranh rất nhiều.

Việc gì liên quan đến em đều khiến gã không thể bình tĩnh được. Chẳng thể suy nghĩ chu toàn như một cỗ máy được nữa. Các sai số cứ hiện ra hàng loạt khiến gã chẳng muốn tập trung suy nghĩ gì cả. Hình ảnh em luôn luẩn quẩn trong tâm trí gã, khiến gã chỉ mong em đứng trước mặt gã ngay lập tức. Dù biết là ai cũng phải có khoảng thời gian riêng tư, nhất là với gã thì chỉ muốn có thời gian một mình mãi mãi. Cũng chẳng muốn ai bước vào đời mình để làm phiền gã, khiến gã phải thay đổi tất cả mọi thứ trong đời sống của mình.

Sanzu không ngờ người đó lại xuất hiện, mà lại còn là người gã từng ghét. Không những giúp gã xua đi bóng tối trong thâm tâm gã, em còn như một mặt trời nhỏ bên gã vậy. Một ánh sáng nhỏ nhoi mà gã chẳng muốn chia sẻ với ai. Gã vuốt ve khuôn mặt em, chẳng ai biết được dung nhan này đã in sâu vào tâm trí gã thế nào đâu.

[SanTake] Đông qua xuân lại đếnNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ