Chương 9: Cao tăng quân chủ

200 5 0
                                    

Sáng hôm sau, Lý Trọng Kiền say mèm.

Có điều hắn vẫn nhớ mua cho Lý Dao Anh bánh xốp ngàn tầng nhà Chương bà.

Dao Anh nhận bánh, đưa một bát nước mía tỉnh rượu cho hắn: "Anh à, em đã phái người đón Pháp sư Đề Bà Mông Đạt vào cung, ông đang xem mạch cho mẹ."

Lý Trọng Kiền hàm hồ ừm một tiếng rồi ngửa cổ uống một hơi sạch bát, lăn đùng ra chiếu nỉ, nằm ngáy o o.

Dao Anh vừa tức vừa buồn cười, ngồi quỳ chân trước mặt anh, đập mấy phát. Không tỉnh.

"Lần nào cũng vậy, nói cho ngon rồi vẫn nốc như trâu..."

Dao Anh nhỏ giọng lầm bầm dăm câu, vắt khăn nóng, lau mặt lau tay cho tên xỉn Lý Trọng Kiền.

Lý Trọng Kiền bình thường không rời kim chùy, tay sần sùi chai sạn, lòng bàn tay còn cả một vết sẹo cắt ngang. Đã nhiều năm rồi, mỗi lần nhìn vẫn giật mình.

Dao Anh cầm bàn tay dày rộng của Lý Trọng Kiền, đầu ngón tay phớt qua vết sẹo dữ tợn do đao cắt kia.

Đôi tay này lúc cầm bút dạy nàng vẫn còn là một đôi tay thanh mảnh, ngón tay thon dài.

Khi đó Lý Trọng Kiền hòa nhã trầm tính, đoan chính thanh tú, mỗi ngày theo đại nho đọc những quyển sách rất dày, có thể chép sách chữ triện nét gầy mạnh mẽ, còn vẽ cả tranh thủy mặc.

Khí hậu quận Ngụy ấm áp, mùa xuân trăm hoa đua nở, trước đình hoa mận như tuyết, hoa đào mảnh mai. Gió nhẹ lướt qua, trước thềm hoa rụng đầy đất.

Lý Trọng Kiền viết chữ đọc sách, Dao Anh bò qua bò lại trên chiếu nỉ ngay bên cạnh anh mình.

Lúc thì ngồi nhìn hoa bay đầy trời trước hiên, lúc lại bò qua thư án, tò mò nhìn Lý Trọng Kiền vẩy mực.

Lý Trọng Kiền ôm lấy Dao Anh, để bé ngồi lên chân mình, nắm bàn tay mũm mĩm nhỏ xíu dạy em cầm bút.

Anh đã dạy nàng viết tên mình, dạy nàng vẽ hoa lan thanh nhã.

Năm ấy Dao Anh năm tuổi, lúc đó vào cuối xuân, Lý Trọng Kiền chỉ vào hoa rơi rực rỡ trước hiên, từng chữ từng chữ dạy nàng: "Cao các khách cánh khứ, tiểu viên hoa loạn phi."

*Các du khách lầu cao kia đã rời đi; hoa ở trong vườn nhỏ theo gió điêu tàn bay lả tả.

Sau hôm dạy xong bài Hoa rơi này, Lý Trọng Kiền về Kinh Nam tảo mộ. Dao Anh ở lại cạnh Lý Đức.

Anh em gặp lại trời đã thu.

Lý Trọng Kiền vác một đôi kim chùy nặng trăm cân, một mình ngàn dặm, xuyên qua chiến trường núi thây biển máu, tìm tới Dao Anh thoi thóp.

Vết thương hắn chồng chất, máu me khắp người, ôm chặt lấy em gái.

"Tiểu Thất, đừng sợ, anh tới đón em."

Vết đao trong lòng bàn tay này chính là lúc đó lưu lại.

Bắt đầu từ hôm đó, hắn không còn chạm tới sách bút nữa. Ngày ngày hắn luyện chùy, nghe theo lời Tạ Vô Lượng, lệ khí ngày càng nặng, tính tình ngày càng u ám cáu kỉnh. Thân thể thì ngày càng rắn chắc cường tráng, đôi tay từng cả ngày cầm sách kia, bàn tay từng cầm hoa chấp bút dần dần không còn thon dài quý phái như quý công tử  thế gia, thành dáng vẻ bây giờ.

Nguyệt Minh Thiên LýNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ