Ngoại truyện 11: Họa

235 5 0
                                    

edit trích đoạn và nhập 2 chương pn., sau khi Dao Anh rời Vương Đình về Tây Châu.

1, Trịnh Cảnh đi vào đại trướng, nhắc nhở Lý Dao Anh Lý Huyền Trinh vừa mới đến.

Thịt rượu trong lều đã dọn, Lý Dao Anh đang ngồi trước lò đang viết gì đấy.

Trịnh Cảnh thoáng liếc qua trang giấy tinh xảo mở ra trên bàn nhỏ, dừng ở cửa, đưa mắt ra hiệu thân binh không nên lên tiếng quấy rầy Lý Dao Anh.

Nàng đang viết thư.

Lý Dao Anh thường xuyên viết thư, viết cho tướng lĩnh các nơi, viết cho Lý Trọng Kiền, Tạ Thanh, viết cho thủ lĩnh hào kiệt...

Trịnh Cảnh thường xuyên nhìn thấy nàng dựa bàn viết thư, đôi khi nàng bày giấy mài mực, suy tư thật lâu mới hạ bút, chữ chữ cân nhắc, đôi khi đang trên đường hành quân, nàng tiện tay tìm đến vải nỉ, ghé vào cạnh đống lửa vội vàng ngoáy mấy bút, liền gửi đi...

Nhiều lần, Trịnh Cảnh phát hiện, Lý Dao Anh viết những bức thư khác, không như thường gặp, giấy dùng cũng không giống.

Tỉ như hiện tại, nàng cố ý khều tim đèn, cho người dọn đồ trên bàn đi, thẳng thẳng thớm thớm ngồi trước bàn viết, thần sắc chăm chú, đặt bút có lực, thi thoảng nghĩ đến gì đấy, nhẹ nhoẻn khóe miệng, hiển nhiên hết sức chăm chú, đến mức hoàn toàn không chú ý đến cậu đang bước vào đại trướng.

Giấy viết thư đang dùng là loại giấy có hoa văn hoa sen in chìm, nghĩa là nội dung bức thư không phải quân tình khẩn cấp, cũng thể hiện thân phận người nhận thư không tầm thường.

Chỉ những lúc dùng loại giấy này viết thư, Lý Dao Anh mới tránh mặt người, dọn bàn sạch sẽ, chuẩn bị bút mực kỹ lưỡng, khi cầm bút vẩy mực không tự chủ giữ thế ngồi thẳng thớm, chăm chú cung kính như đang chép kinh thư.

Trịnh Cảnh đợi một lát, thấy Lý Dao Anh từ đầu đến cuối không ngẩng đầu, lặng lẽ lui ra.

Sau chừng một khắc đồng hồ, Lý Dao Anh mới đặt bút. Nàng không biết Trịnh Cảnh đến, nhặt tờ giấy đầy ngập chữ thổi thổi, kiểm tra không sót, đợi toàn bộ khô ráo, cất kỹ, từng bút từng bút viết xuống một cái tên.

Đèn trên bàn viết đổ xuống một bóng đen dài.

Nàng nhìn cái tên mình vừa viết, kinh ngạc đến ngây ra.

Thân binh ở một bên chờ giây lát, nhỏ giọng gọi: "Quý chủ?"

Dao Anh hồi phục tinh thần, cười cười, ra hiệu thân binh dời chậu lửa đến.

Lửa than đốt đến đỏ bừng.

Dao Anh lại ngẩn ra một lúc, sau đó không chút do dự ném thư trong tay vào chậu lửa.

Thư không gửi đi, không cần thiết giữ lại.

Ngọn lửa phụt lên, khói xanh dâng lên, giấy đã thiêu cháy.

Trong ngọn lửa lờ mờ còn có thể nhìn thấy một chuỗi chữ Ba Tư.

Dao Anh rũ mắt không nói, nhìn cái tên mình đã viết hóa thành tro tàn.

Đàm Ma La Già.

...

...

...

Nguyệt Minh Thiên LýNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ