Bàn tay Dao Anh đang kéo cánh tay Đàm Ma La Già từ từ từng chút một cứng lại, tuyết lẫn trong gió lạnh bay tấp vào mặt, dù cách một lớp mạng che mặt, vẫn khiến gương mặt lạnh buốt.
Nàng không sợ Chu Lục Vân.
Cứ xem minh ước lập giữa nàng và họ Uất Trì, họ Dương đứng đầu dân di cư của Hà Lũng, họ tin tưởng nàng, không chỉ vì coi trọng thân phận công chúa Ngụy triều của nàng mà còn muốn lấy lòng Đàm Ma La Già. Chu Lục Vân là công chúa tiền triều, không thể mời chào một lượng lớn binh mã, cũng không hiểu rõ mâu thuẫn gút mắc giữa mỗi bộ tộc, cho dù mục đích cô ta xuất hiện nơi đây là gì, Uất Trì Đạt Ma sẽ không bị cô ta lay động.
Chu Lục Vân không đủ khiến nàng sợ.
Người Dao Anh sợ là Lý Huyền Trinh.
Chu Lục Vân xuất hiện ở vùng đất cách xa Trường An vạn dặm, Lý Huyền Trinh trong sách có thể vì cô ta mà làm đủ mọi chuyện cuồng nhiệt không tưởng, nếu phát hiện cô ta đến Vương Đình, chắc chắn sẽ bỏ xuống tất cả mà đuổi theo.
Dù có gặp bao nhiêu gian nan hiểm trở, hai người này luôn có thể biến nguy thành an.
Nhưng người bất hạnh bị dính líu vào thì không như thế. Liên quan đến họ, chẳng có gì tốt.
Mấy năm qua sở dĩ Dao Anh và Lý Trọng Kiền gian nan thế kia cũng bởi vì Lý Đức Lý Huyền Trinh giận chó đánh mèo. Đường thị chết rồi, dưới mắt hai cha con họ, tất cả mọi người phải chôn cùng Đường thị dù họ đều vô tội.
Sau khi Tạ Vô Lượng chết, lẽ ra Dao Anh Lý Trọng Kiền, Tạ Mãn Nguyện có thể về sống yên lặng ở Kinh Nam, Lý Đức không cho phép, Lý Huyền Trinh cũng không chịu buông tha họ.
Dù cho Lý Trọng Kiền không tranh giành, hắn cũng chỉ có một con đường chết.
Lý Trọng Kiền không tranh mà chọn lơ ngơ lãng đãng không trói buộc —— Dao Anh rõ vì anh ấy biết một khi tranh giành thì chết càng nhanh, không muốn liên lụy nàng và mẹ. Hắn nghĩ chỉ cần hắn chết thì mọi thứ kết thúc nhưng thật sự hắn không biết, ở trong mắt Lý Đức, một khi bọn họ là con cái của ông, thần tử của ông, thì cả một đời sẽ bị nghiền ép lợi dụng, cho đến khi không còn sót lại một chút cặn.
Cả nhà Tạ gia chiến tử vì ông ta, cùng lắm Lý Đức cũng chỉ cảm thán một câu trung nghĩa.
Đế vương vô tình, không nói tình lý.
Dao Anh rất rõ, nếu nàng bình an về được Trung Nguyên, đoàn tụ với anh, anh em họ chắc chắn sẽ phải đối mặt với cha con Lý Đức, lần này nàng và Lý Trọng Kiền sẽ không còn nhịn để đổi lấy một đường sống.
Trước đó, nàng phải đoàn tụ với Lý Trọng Kiền trước đã.
Nhưng tự dưng Chu Lục Vân từ trên trời rớt xuống trước mắt nàng, hẳn Lý Huyền Trinh cũng không xa.
Còn Lý Trọng Kiền lúc này ở đâu rồi? Anh có biết nàng đang ở Vương Đình không? Nếu đụng phải Lý Huyền Trinh, có gặp nguy hiểm không?
Một loại mãnh liệt bất an lóe lên trong đầu, người Dao Anh lạnh buốt, đáy lòng run rẩy.
Có tiếng lục lạc du dương từng đợt vẳng bên tai, tiếng rao hàng bằng tiếng Hồ, Đột Quyết, tiếng Ba Tư, tiếng Túc Đặc ngữ pha trộn ồn ã, phía bên kia con đường vách đất nóng rực, một người Hồ mũi cao mắt sâu mở cái nắp lò to lớn, kẹp sắt trong tay thò vào lòng lò cháy đỏ, nhanh chóng gắp từng miếng bánh Naan nóng hôi hổi, chỉ sau chốc lát, một núi bánh Naan chất cao cỡ cánh tay đàn ông trưởng thành.
BẠN ĐANG ĐỌC
Nguyệt Minh Thiên Lý
Historical FictionTruyện: Nguyệt minh Thiên Lý Tác giả: La Thanh Mai Thể loại: ngôn tình, xuyên không, Sủng, cổ đại Nguồn: hometree.com Văn án: Dao Anh xuyên vào một quyển sách. Phiêu diêu thời loạn, quần hùng tranh giành, cha nàng là thế lực mạnh nhất trong đó, anh...