Chương 53: Cứu người

172 8 0
                                    

Thiền thất được lau chùi sạch sẽ, bốn góc lớn sân vườn có mấy cây táo, cánh hoa trắng bạc đầy cành, từng chùm như hạt châu, ánh nắng trút xuống xuyên tán lá rậm ẩn lên bóng sáng nhè nhẹ.

Đàm Ma La Già không quay lại, ngón tay thon dài trắng trẻo tiếp tục lật sách kinh, người mặc cà sa bóng lưng gầy gò cứng cáp.

"Chuyện gì?" Chàng nhẹ giọng hỏi.

A Sử Na Tất Sa quỳ gối ngoài cửa, chần chừ đôi chút, mặt ửng đỏ, ưỡn ngực ngẩng lên, từng chữ nói: "Vương, tôi thích Văn Chiêu công chúa Đại Ngụy, nàng xinh đẹp, cứng cỏi, lại dũng cảm, tôi ngưỡng mộ nàng ấy, muốn bảo vệ nàng ấy, để nàng mỗi ngày có thể vui cười không lo không nghĩ."

Có cơn gió phớt qua đình viện, cành táo điểm đầy hoa khẽ đung đưa, tỏa hương thoang thoảng.

Đàm Ma La Già lặng thinh một lát, cụp mắt: "Tất Sa, Văn Chiêu công chúa là công chúa Đại Ngụy, không phải công chúa Vương Đình."

Tất Sa cười cười: "Tôi biết, Văn Chiêu công chúa không phải công chúa Vương Đình, Vương, tôi cũng không phải tới xin ngài tứ hôn... Tôi chỉ muốn đến xin được ngài cho phép."

Anh dừng lại một chút, nhìn bóng lưng Đàm Ma La Già, vẻ trịnh trọng. "Vương, ngài cho phép tôi thích Văn Chiêu công chúa chứ?"

Động tác lật sách kinh của Đàm Ma La Già dừng lại.

Tất Sa nói tiếp: "Văn Chiêu công chúa dù sao cũng là lấy lý do noi theo cô gái Ma Đăng Già ở lại Vương Đình, tuy nói Vương là Phật Tử, từ lâu đã thoát thất tình lục dục, sinh tử, đoạn tuyệt ham muốn, sẽ không đả động vì công chúa, nhưng là thần tôn kính Vương, nên vẫn cả gan hỏi một câu... Vương, thần có thể thích công chúa không?"

Ngón tay Đàm Ma La Già di chuyển cầm châu trong tay, nói: "Tất Sa, cậu không nên hỏi ta."

Tất Sa khẽ giật mình, ngay sau đó cười khổ.

Đúng, anh không nên đến hỏi La Già, Văn Chiêu công chúa không phải trân bảo trên kệ, nàng là người sống, nếu thực tình anh thích Văn Chiêu công chúa, dù Vương không đồng ý, anh cũng nên lấy dũng khí theo đuổi.

Anh nhìn Đàm Ma La Già, nói: "Thần hiểu rồi ạ."

Đàm Ma La Già rủ mắt, tiếp tục xem sách kinh: "Văn Chiêu công chúa tuổi còn nhỏ, lưu lạc ở vực ngoại, triều không lự tịch*, Tất Sa, không được tùy tiện với nàng."

*sáng sớm không biết buổi tối sẽ thế nào; hình dung tình thế nguy cấp, khó có thể đoán trước.

Tất Sa lấy lại tinh thần, đầu chạm đất: "Thần lập thệ, tuyệt đối sẽ không bởi vì ngưỡng mộ công chúa mà làm ra chuyện gì xem nhẹ nàng ấy, càng không lợi dụng lúc nàng khó khăn, dùng thân phận ép buộc công chúa, nếu trái này thề, mặc Vương xử lý!"

Anh ta đợi một lúc, cầm bội đao rời thiền phòng, đứng cạnh cánh cửa, quay lại nhìn bóng lưng Đàm Ma La Già.

Trước khi lâm chung Sư tôn từng nói, La Già chưa dứt duyên trần.

Lúc trước Tất Sa không xem lời tiên tri này ra gì, đến chừng nhìn thấy Văn Chiêu công chúa xinh đẹp động lòng người, ở chung với người đó vài ngày, lời dặn dò của Sư tôn lại vang vọng trong đầu anh.

Nguyệt Minh Thiên LýNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ