Chương 67: Nghi ngờ

204 5 0
                                    

Mặt nạ Dạ Xoa dữ tợn hung ác, cặp mắt trừng trừng, trong ánh sáng lờ mờ càng thấy nanh ác, giống lệ quỷ bò ra từ lòng đất tới lấy mạng.

Nửa đêm bừng tỉnh, chợt phát hiện có một người đứng lặng trước cửa sổ thế này, nếu nhát gan đã bị dọa mất nửa mạng. Xem như Dao Anh còn trấn định, chỉ làm rơi một chén sành, không thét lên.

Bởi ngay tức khắc nhìn thấy mặt nạ Dạ Xoa nàng đoán chắc phần lớn người ấy là Tô Đan Cổ.

Đây không phải lần đầu.

...

Trên đường đi Cao Xương, mỗi đêm nghỉ ở dịch xá lữ điếm, phòng của Tô Đan Cổ luôn rất gần phòng Dao Anh.

Hắn đóng cửa không ra, không một tiếng động, nàng hầu như chẳng phát hiện sự tồn tại của hắn, mãi đến một hôm nàng đi vệ sinh vô ý đụng ngã lò sưởi trong phòng phát ra tiếng động, chỉ sau chốc lát Tạ Thanh chạy tới, hai người dọn dẹp lộn xộn trong phòng, nàng mở cửa cho thoáng mùi, vô tình liếc qua hành lang thấy trong góc khuất có một bóng người cao ngất.

Dao Anh không phản ứng gì. Suốt hành trình sau đó nàng để ý quan sát Tô Đan Cổ.

Đôi lúc họ không thể không ngủ ngoài hoang mạc, nàng nằm cạnh đống lửa và quần áo, một mình Tô Đan Cổ cách xa đoàn, lúc nàng mơ mơ tỉnh tỉnh, phát hiện xa xa hắn không nghỉ ngơi, luôn canh chừng. Có mấy đêm, Dao Anh bị lạnh đông cứng đến tỉnh, không muốn đánh thức Tạ Thanh, khoanh tay run lập cập, nghe tiếng gió lớn gào thét, nghĩ cảnh mình xa Trung Nguyên, không biết anh trai thế nào rồi, khó tránh xót xa, bóng Tô Đan Cổ một mình ngồi cách đoàn người rơi vào mắt, lòng nàng dần bình tĩnh lại.

Biển sao mênh mông, khắp nơi hoang vu, núi tuyết tráng lệ, cốc sâu thăm thẳm, giữa trời đất mênh mông người đàn ông này một mình ngồi đó, như một ngọn núi lồng lộng đứng sừng sững.

Hắn một vai chống đỡ mọi gian khó, có hắn ở đây, cả đoàn sẽ bình an trở về Vương Đình. Cảm giác khiến người cảm thấy vô cùng an ổn, yên tâm này, ở một người khác, Dao Anh cũng từng cảm nhận qua.

Khi đó lá cờ tuyết trắng thêu chỉ vàng phần phật bay trong gió, Đàm Ma La Già thân cưỡi ngựa trắng, dẫn vạn quân xuất hiện ở nơi sa mạc cát bay đầy trời.

Nên Dao Anh không sợ Tô Đan Cổ.

Đàm Ma La Già dù lạnh lùng thanh cao, nhưng ôn hòa.

Tô Đan Cổ hung thần ác sát, giữa chiêu chiêu thức thức lại luôn lộ một lòng từ bi mạnh mẽ, chỉ là nó quá lặng lẽ, là từ bi che giấu bởi vẻ lạnh lùng.

...

Hôm nay họ vào trọ ở dịch xá, Tô Đan Cổ ở ngay cạnh Dao Anh. Vừa rồi nàng gặp ác mộng có lẽ đã kêu thành tiếng, Tô Đan Cổ nghe tiếng động cho là nàng xảy ra chuyện, chạy tới xem xét tình huống.

Hẳn hắn sẽ thức cả đêm nay.

Dao Anh đoán bóng người là Tô Đan Cổ, rất nhanh tỉnh táo lại, chỉ không ngờ hắn đã đi còn quay lại, sợ chui ra dọa hắn giật mình, lại bị hắn tóm gọn, ngượng ngùng cười cười.

Tô Đan Cổ không nói gì chỉ nhìn nàng, không một câu giải thích.

Dao Anh không bị ánh mắt lạnh lùng hờ hững của hắn dọa lùi, nhô nửa người ra khỏi cửa sổ, tóc đen rối thả xuống, mi cong cong, mắt sáng như sao, nhỏ giọng hỏi: "Tô Tướng quân, Pháp sư cho ngài hộ tống bọn tôi tới Cao Xương, là bởi vì tôi à?"

Nguyệt Minh Thiên LýNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ