Trên đường về đình viện, Dao Anh lấy mặt nạ dạ xoa xuống, nhớ đến lúc trước khi vào cung nàng cố ý để Tô Đan Cổ nhìn mặt nạ mình, ánh mắt hắn liếc qua.
Hắn có biết yến hội trong Vương cung Cao Xương có quy định này không? Nếu biết, có hiểu lầm là nàng cố ý không?
Lúc ấy hắn ngưng mắt nhìn nàng một lúc, chẳng lẽ đang do dự định nhắc nàng đi đổi mặt nạ?
Dao Anh đúng là cố ý —— nhưng nàng thật tình không biết ý nghĩa này, chỉ muốn nói với hắn rằng mình muốn mua mặt nạ giống hắn vậy thôi.
Có nên giải thích rõ ràng cho hắn không?
Ý nghĩ vừa chớm đã bị Dao Anh đè xuống, lúc đó Tô Đan Cổ chỉ nhìn nàng mấy lần, không phản ứng gì khác, chắc chẳng suy nghĩ gì nhiều, nàng cố gắng giải thích trái lại càng thêm xấu hổ.
Người này, lòng không e ngại, vốn chẳng để ý tấm mặt nạ trên mặt nàng đâu. Cho nên không cần giải thích.
Nghĩ thông suốt xong, Dao Anh không giấu đi mặt nạ của mình, xuống xe ngựa, định tìm Tô Đan Cổ kể buổi gặp gỡ giữa Uất Trì Đạt Ma và Hải Đô A Lăng, khóe mắt liếc qua bóng người đang chờ đón ở hành lang, khẽ giật mình, trong chốc lát vui vẻ ra mặt.
"A Thanh!"
Tạ Thanh bước đến, hành lễ đâu ra đấy, mặt không có cảm xúc, chỉ có cung kính.
Đuôi mày khóe mắt Dao Anh đầy ý cười, bước nhanh vào hành lang, cẩn thận kéo nàng: "Vết thương của cô tốt rồi à?"
Tạ Thanh đáp: "Công chúa không cần lo ạ, tôi đã khỏe hơn nhiều." Dao Anh có phần không yên lòng, nhón chân xích lại gần hơn để nhìn kỹ sắc mặt nàng ấy.
Tạ Thanh tính tình quật cường, chưa từng than khổ kêu mệt, dù gió hay mưa, mỗi sáng sớm kiên trì luyện đao pháp, đôi tay đầy vết chai dày. Lần này vì cứu Kim Bột mà bản thân bị trọng thương, bất đắc dĩ mới chạy khỏi thành dưỡng thương, bọn Tạ Xung kể nàng dùng người cản thay một đao cho Kim Bột, máu me khắp người, hôn mê một ngày mới tỉnh, họ còn tưởng nàng lành ít dữ nhiều, bị thương nặng thế thì sao tốt hơn trong thời gian ngắn được?
Ánh đèn tối mờ, mặt Tạ Thanh vẫn nghiêm túc, lưng thẳng tắp, Dao Anh cũng chẳng rõ vết thương đã tốt chưa. "A Thanh, lúc này ta rất an toàn, có Tô Tướng quân ở đây ta sẽ không sao, cô dưỡng thương cho tốt, đừng cố gượng, để lại mầm bệnh sẽ không tốt. Người tập võ bọn cô không phải kiêng kỵ nhất là tổn thương à?"
Tạ Thanh vẫn một vẻ thật thà, nghiêm nghị nói: "Tôi khỏe rồi, có thể quay về bảo vệ công chúa."
Dao Anh biết không khuyên nổi nàng, thở dài, quay đầu nhìn quanh định thỉnh giáo Tô Đan Cổ chút, nhìn một vòng, không thấy ai. Vừa rồi hình như hắn vừa lướt qua cạnh nàng, nàng vào gặp Tạ Thanh, không để ý.
Dao Anh quay đầu, tiếp tục nhỏ giọng trò chuyện với Tạ Thanh. Thân vệ, người hầu trong đình đi tới đi lui, một ánh mắt nhìn sang, dừng lại rất lâu chỗ tay Dao Anh siết chặt Tạ Thanh.
Dao Anh cảm giác được kỳ lạ, ngẩng đầu nhìn qua.
Duyên Giác đứng ở chỗ ngoặt sâu trong hành lang, đôi mắt nâu xám kín đáo nhìn chằm chằm tay nàng, khóe môi cười lạnh, trên mặt ẩn hiện mấy phần tức giận.

BẠN ĐANG ĐỌC
Nguyệt Minh Thiên Lý
Ficción históricaTruyện: Nguyệt minh Thiên Lý Tác giả: La Thanh Mai Thể loại: ngôn tình, xuyên không, Sủng, cổ đại Nguồn: hometree.com Văn án: Dao Anh xuyên vào một quyển sách. Phiêu diêu thời loạn, quần hùng tranh giành, cha nàng là thế lực mạnh nhất trong đó, anh...