Chương 111: Cạm bẫy

140 2 0
                                    

Địa lao không nằm trong doanh địa.

Trưởng công chúa mang thân binh phi ra ngoài hai ba mươi dặm, đi vào một bãi chăn ngựa giam giữ nô lệ do người của bà trông coi, chỉ có thân binh của bà mới có thể ra vào.

Bà căn dặn: "Trừ mấy người các ngươi thì không ai biết rõ việc này, quan Đoạn Sự cũng không biết, lát nữa gặp hắn, dù có phải là Thái tử Ngụy quốc hay không thì đều phải miệng kín như hũ nút, không được tiết lộ ra ngoài, nhất là không thể để cho mấy ả phu nhân kia nghe phong thanh."

Cuộc đời bà long đong, từng là Khả Đôn của Đột Quyết, sau rơi vào tay Vương thất Bắc Nhung gả cho quan Đoạn Sự, dù mấy năm qua rất được quan Đoạn Sự sủng ái, nhưng vì là người Hán, địa vị luôn không bằng mấy vợ khác của quan Đoạn Sự, mấy vị phu nhân ghen ghét bà vẫn luôn nhằm vào nắm lấy nhược điểm của bà.

Thân binh đáp: "Tiểu nhân nhớ kỹ."

Chuồng ngựa rất hoang vu, tuyết sâu đến phủ cả ủng dài, đám người xuống ngựa, đi hơn mười dặm đường, đến một căn phòng sâu một nửa dưới đất, dùng đất đá đắp dựng lên, đốt đuốc đi vào trong.

Trong địa lao đen tối, lạnh như hầm băng.

Lính gác phạm nhân mở địa lao, tiếng xiềng xích kéo kinh động người bên trong, trong góc hẻo lánh một người đàn ông dựa vào tường đất, nhướng mi mắt, lạnh lùng quét mắt một vòng qua mấy người ngoài lao thất.

Một tì nữ người Hồ ra hành lễ đón Trưởng công chúa, thấy người Hán sau lưng Trưởng công chúa có dáng vẻ như thân binh, người lén run rẩy.

Trưởng công chúa ra hiệu. Thân binh bước đến trước lao thất, cẩn thận phân biệt người kia.

Người kia quần áo rách nát, lộ ra vết thương ngoài da chồng chất, như từng chịu trọng hình, bẩn thỉu chật vật, vẫn không che đậy ngũ quan tuấn lãng sâu sắc, dù đang nằm, vẫn thấy thân hình cao lớn thon dài, lưng eo thẳng tắp, thân bị cầm tù vẫn khí thế bất phàm, thần thái trầm tĩnh, nhìn qua ung dung bễ nghễ.

Giữa mái tóc dài rối loạn, một đôi mắt phượng hẹp dài, sáng rực nội liễm.

Thân binh kích động nói: "Công chúa, tiểu nhân nhận ra hắn, lang quân Lý gia đều mắt phượng hẹp dài thế này, hắn chính là Thái tử Ngụy quốc!"

Trưởng công chúa mở to mắt, nhìn cô gái người Hồ.

Tì nữ người Hồ quỳ xuống nói: "Trưởng công chúa, nô cũng thấy hắn giống Thái tử Ngụy quốc, nhưng mấy ngày qua nô nói gì, hắn đều không để ý nô, nô không hỏi được gì."

Trước đó, chỉ có một mình cô gái xác nhận, Trưởng công chúa không thể xác định người đó có là Lý Huyền Trinh không, giờ thân binh cũng nói, bà lặng thinh một lúc, híp mắt.

"Thảo nào Vân Nương cứ mãi nhung nhớ ngươi..." Gã này dám bỏ ngôi vị Thái tử, không ngại xa vạn dặm tìm Chu Lục Vân, tấm chân tình này, thật hiếm có.

Trưởng công chúa trải qua khó khăn trắc trở, biết một tấm chân tình khó có đến chừng nào.

Lý Huyền Trinh không nói gì.

Nguyệt Minh Thiên LýNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ