Chương 120: Động tình

202 6 0
                                    

Sắc trời dần tối.

Nắng chiều chói lọi vương vãi trên Vương Tự cao thấp chập trùng, xen lẫn vào giữa những Phật tháp tinh tế trên hang đá, hoàng hôn nặng buông, vàng rực lay động, chuông đồng dưới mái cong Phật tháp nhẹ lay theo gió, leng ka leng keng, trang nghiêm tề chỉnh.

Tất Sa trèo lên thềm đá, bước chân nhanh nhẹn.

Ám vệ Ba Murs trong góc khuất chặn anh ta lại, nói: "Tướng quân dừng bước."

Tất Sa gỡ đồng phù của mình: "Ta muốn gặp Vương."

Ba Murs cầm đồng phù đi vào, chỉ sau chốc lát đi ra, dẫn anh ta vào viện, để anh ta chờ dưới bóng cây.

Tất Sa ngẩng nhìn hầm đá lộ ra vài ánh đuốc lờ mờ, lòng nóng như lửa đốt, đi qua đi lại, ánh mắt đảo qua gốc cây trụi lủi kia, nhìn mấy vết sẹo trên thân cây quen thuộc.

Anh ta nhìn đến ngây người.

Cây này là tự tay Đàm Ma La Già dời đến trồng.

Căn hầm đá này, từng là nơi Đàm Ma La Già ở, cũng là nơi ngài ấy chính thức thọ giới.

Văn Chiêu công chúa không biết... khánh điển mừng sinh thần của La Già kéo dài mấy ngày, nhưng hôm nay mới đúng là ngày sinh của ngài.

Tay phải Tất Sa nắm chặt chuôi đao.

Đàm Ma La Già không thèm để ý đến sinh thần, bao năm qua đều do tín đồ tự phát ăn mừng cho ngài. Ngày này năm ngoái, một mình ngài ngồi chép Phật kinh từ sáng đến tối, không gặp ai.

Ngày này năm nay.

Tại thời điểm ý nghĩa phi thường này, ngài ấy đưa Văn Chiêu công chúa đến căn hầm đá có ý nghĩa phi thường với mình.

Chứng tỏ, Văn Chiêu công chúa với ngài ấy mà nói, cũng ý nghĩa phi thường như thế.

...

Trong hầm đá.

Dao Anh đã uống thuốc viên, ngồi xếp bằng.

Đàm Ma La Già ngồi đối diện nàng, ngón tay lần cầm châu, đôi ngươi cụp xuống.

Tĩnh lặng im ắng, khói xanh mềm mại.

Dao Anh không quen ngồi quỳ chân ngay ngắn, chỉ một chốc đã thấy xương sống, thắt lưng đau chân tê dại, còn Đàm Ma La Già vẫn không hề nhúc nhích, hoa văn trên tấm cà sa lặng như sóng nước, giống một pho tượng Phật, chỉ có cầm châu trong tay xoay nhẹ, xem ra, ngài ấy có thể ngồi cả ngày bất động.

Ánh mắt nàng đảo một vòng, trong phòng bày biện đơn giản, án thư bình phong giường thấp bàn thờ Phật, không gì để ngắm cả, bèn quay lại nhìn Đàm Ma La Già, một tay chống cằm, lẳng lặng ngắm chàng.

Ngũ quan chàng rất sắc sảo, đường nét tươi sáng, là cao tăng được vạn dân kính ngưỡng, bình thường nhìn hiền hòa như là ngọc thạch, trong lạnh xuất trần, thật ra nếu ngắm kỹ, gương mặt có mấy phần hào hùng khí khái, nên khi nghiêm khắc lên thì đầy cứng rắn uy nghiêm ung dung, đôi mắt xanh biếc vẫn mềm mại hiền lành, giống như một vũng nước sâu, thong thả sáng ngời, phong thái thần tú.

Dao Anh không nhịn được mà nghĩ: Hẳn khi cười nhìn ngài rất đẹp.

Từ khi quen biết đến giờ, chưa từng thấy ngài ấy cười.

Nguyệt Minh Thiên LýNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ