Trước lễ hành tượng một ngày, A Sử Na Tất Sa dẫn Dao Anh qua chỗ gã buôn người Hồ để bồi thường châu báu ngọc thạch rồi quay về.
"Họ vô cớ đánh chết nô lệ cũng có phần sai, Công sở Phường thị đã tra rõ nguyên nhân nhưng chuyện Tạ Bằng đánh người bị thương thì tiền phạt cũng không trả được."
Dao Anh hơi bất ngờ, cám ơn Tất Sa.
Tất Sa nhún vai nói: "Luật Vương Đình không nghiêm khắc chi tiết như Trung Nguyên, thương nhân có thể tùy ý đánh chết nô tỳ, Vương có hạ lệnh cấm mấy lần vẫn không chặn được tội ác này, mãi đến khi Nhiếp Chính Vương giết một lượt đám quý tộc lấy ngược sát nô lệ làm thú vui thì họ mới bớt phóng túng đi chút. Đây là ở Vương Đình, có Vương nhắc nhở, ở mấy thành bang khác, mạng người còn không bằng một con dê."
Dao Anh nhẹ thở dài. Trong thời loạn thì dù Trung Nguyên hay ngoại vực thì mạng người cũng như cỏ rác thôi. Ở Tây Vực, không chỉ người Hán bị sỉ nhục, giữa các bộ tộc chiếm đoạt nhau, rất nhiều bộ tộc bị bộ tộc khác ép thành nô dịch, sống không bằng heo chó.
Trung Nguyên cần một Vương triều lớn mạnh để thống nhất, Tây Vực cũng vậy.
Tất Sa vỗ vỗ tay, hai thị nữ đáp lời đi vào viện tử, trong tay nâng chiếc tráp.
"Hôm ấy là tôi suy nghĩ không chu toàn, y phục công chúa bị vấy bẩn, đây là tôi đặc biệt chuẩn bị cho người." Tất Sa chỉ chiếc tráp, cười híp mắt nói.
Dao Anh từ chối: "Tướng quân vất vả vì ta, ta còn chưa đa tạ Tướng quân, không dám làm Tướng quân tốn kém."
Tất Sa phất tay, ngắt lời: "Nếu công chúa muốn đa tạ thì mai là lễ hành tượng, nam nữ già trẻ trong thành đều mặc đẹp tham gia bái Phật, Công chúa giúp tôi đi Phật tự dự Pháp hội nhé? Người còn chưa từng đi dạo Thánh Thành nhỉ? Vừa vặn cho tôi một cơ hội làm người chủ nhà tận tình vậy."
Dao Anh chần chừ ít lâu, mấy hôm nay A Sử Na Tất Sa tất tả giúp đỡ nàng, cũng nên cảm tạ, sau Pháp hội còn cùng đi Cao Xương nữa, bèn gật đầu đồng ý. Nàng không tiện ra ngoài đi lại nhưng nếu có quý tộc Vương Đình đi cạnh như Tất Sa, hẳn gã Tiết Duyên Na không dám đến khiêu khích.
Tất Sa cười đầy rạng rỡ: "Tôi sẽ bảo sử nữ* giúp công chúa chuẩn bị y phục đẹp cho Lễ hội, công chúa thử thay đổi, nếu không vừa, bảo mấy cô ấy chỉnh lại."
*hầu gái, thị nữ
Nói xong, lại tiếp, "Đã áng theo cỡ người của công chúa mà cắt may, công chúa tuyệt đối đừng khách khí nhé, công chúa là khách của Vương cũng chính là khách của tôi."
Thấy Dao Anh cụp mắt như định tìm lý do từ chối, anh ta hất mày rậm, cố tạo vẻ nghiêm nghị cứng rắn: "Công chúa thật tình muốn thấy tôi buồn khổ à?"
Dao Anh cười cười, đa tạ xong ra hiệu thân binh tiếp nhận tráp, nhưng không về phòng ngay để thay mà hỏi một chuyện. "Người hôm đó trên Thành lâu là Nhiếp Chính Vương Tô Đan Cổ, hầu cận của Phật tử nhỉ?"
Ánh mắt Tất Sa hơi lóe, gật đầu, lại cười nói: "Nhiếp Chính Vương đã dọa công chúa rồi nhỉ? Công chúa không cần sợ ngài ấy, ngài thưởng phạt phân minh, hơn nữa lại rất trung thành với Vương."
BẠN ĐANG ĐỌC
Nguyệt Minh Thiên Lý
Ficción históricaTruyện: Nguyệt minh Thiên Lý Tác giả: La Thanh Mai Thể loại: ngôn tình, xuyên không, Sủng, cổ đại Nguồn: hometree.com Văn án: Dao Anh xuyên vào một quyển sách. Phiêu diêu thời loạn, quần hùng tranh giành, cha nàng là thế lực mạnh nhất trong đó, anh...