Chương 77.

588 128 13
                                    

"Ahhhh....ai đó cứu tôi với!"
"Huhu... hức, làm ơn, thả tớ ra đi...hức...tớ xin lỗi mà..."
"Hức!!! Ahhhhhhh!!!"
...
"Ahhhh!!!"
"Thiếu gia!"
Đèn phòng được bật sáng khiến người đang ngủ bừng tỉnh khỏi ác mộng. Quản gia thân hình cao lớn đồ sộ có chiếc mũi khoằm như mũi phù thủy cầm lấy chiếc khăn luôn được giữ cho ấm và ẩm bên trong một thiết bị gia dụng đặt bên cạnh tủ đầu giường cho người thanh niên lau mặt. Anh lau sạch những giọt mồ hôi lạnh đang túa ra trên người mình, đôi mắt màu tím như phát ra ánh sáng vẫn chưa thôi được sự sợ hãi trong đó. Quản gia lo lắng hỏi thăm:
"Thiếu gia lại gặp ác mộng hay sao?"
Anh gật đầu:
"Vẫn là đứa trẻ hôm qua tôi kể. Ngoại trừ đôi mắt xanh, tiếng khóc và đôi bàn tay cào vào cánh cửa đến mức bật máu của nó, lần này, tôi nhìn rõ bối cảnh ở nơi nó sống. Một cô nhi viện có nhà kho cũ bằng gạch xỉn màu, cánh cửa gỗ quấn chặt bằng dây xích. Xung quanh nơi đó trồng rất nhiều diên vĩ xanh."

Vị quản gia sững người khi nghe thấy lời mô tả của anh. Đoạn, bà nói:
"Tôi không biết đứa trẻ trong giấc mơ và cô nhi viện đó có liên hệ gì với thiếu gia Reo. Nhưng, tất cả những lời tôi nói sau đây chỉ là những gì tôi nghĩ trong đầu. Thiếu gia không nghe thấy và không biết đó là gì hết."
Reo ngay lập tức nhận ra tính nghiêm trọng của vấn đề. Thường thì bà Baya không bao giờ nói những lời vô nghĩa như kiểu: tất cả chỉ là suy nghĩ của tôi, tôi nói ra thành tiếng cũng không ai nghe thấy được. Nhưng anh biết ý nghĩa của điều đó. Bà ấy nói vậy khi có chuyện gì muốn cho anh biết mà không muốn để lộ nội dung cuộc trò chuyện cho bất kì ai, đặc biệt là cha mẹ anh.
Câu nói vô nghĩa của vị quản gia chính là chìa khoá để kích hoạt một kĩ năng quan trọng của bà.

[Kích hoạt kĩ năng: Nói Không Tiếng.
Kĩ năng cho phép chia sẻ nội dung cuộc trò chuyện đến đối tượng được chọn mà không để lộ bất kì thông tin nào cho người ngoài cuộc. Người ngoài cuộc không thể nghe thấy nội dung trò chuyện.]

Reo nuốt nước bọt, đã sẵn sàng để nghe những gì bà sắp tiết lộ.
"Khi thiếu gia còn nhỏ, đã có lần chủ tịch và phu nhân dẫn cậu đến một cô nhi viện như vậy. Họ muốn tìm cho cậu một đứa em. Tuy nhiên, một bí cảnh đã mở ra ngay bên trong nhà kho cũ mà thiếu gia tìm thấy trong lúc đi dạo và khiến một đứa bé bị nhốt trong đó thức tỉnh. Chính thiếu gia đã đưa đứa trẻ đó đến bệnh viện, ngày đêm túc trực bên cạnh nó như thể bị ám ảnh quá đà. Dù chủ tịch và phu nhân có khuyên can thế nào thì cậu cũng không chịu rời đứa trẻ kia nửa bước. Họ đã cực kỳ lo sợ liệu cậu có bị ảnh hưởng gì bởi đứa bé ấy không và đưa cậu đi điều trị khẩn cấp. Việc điều trị đã khiến cậu quên đi nhiều kí ức trong quá khứ, hẳn là thiếu gia rất quen với đoạn này, đúng không?"

Anh chậm rãi gật đầu trong sự run rẩy sợ hãi. Reo nhớ rất rõ điều này. Việc anh thường xuyên bị ám ảnh bởi một thứ gì đó đến mức muốn có nó bằng được đã được phát hiện từ lâu. Các bác sĩ nói, anh mắc chứng rối loạn tích trữ, luôn muốn lấy và giữ chặt những thứ mình muốn và chẳng bao giờ chịu chia sẻ chúng cho ai - như một kẻ độc tài keo kiệt. Mặc dù tình trạng bệnh đã được cải thiện sau thời gian dài điều trị, tuy nhiên, điều đó cũng dẫn đến một số tác dụng phụ nhất định. Ví dụ như anh sẽ quên đi kí ức về những thứ mà mình muốn tích trữ.

[Blue Lock|AllIsagi] Illusion CardNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ