35. Hài lòng

116 10 0
                                    





Tỉnh Rawai cách Phuket không xa, Tina nhờ đồng sự đưa Charlotte đến ga xe lửa, sau khi hắn trở về, cô vẫn không yên tâm, hỏi lại một lần, có phải đã tận mắt nhìn thấy nàng lên tàu?

"Đó là chuyện đương nhiên, giao việc cho tôi cô còn không yên tâm sao? Tuyệt đối hoàn thành sứ mệnh đưa em gái đến nơi an toàn."

Đồng sự nhặt một quả quýt lên xé ra làm hai, đưa cho Tina một nửa, lại hỏi:

"Đội phó, sao cô quan tâm đứa trẻ đó như vậy a?"

"Phí lời, tiểu cô nương một thân một mình ra ngoài mưu sinh không dễ dàng, nếu tôi không thấy thì cũng thôi, chẳng lẽ biết rồi mà không quản?" Tina xé múi quýt cho vào miệng, cười cười vỗ nhẹ lên đầu đồng sự:

"Đừng quên chúng ta là cảnh sát, có thể giúp liền giúp, nếu không chẳng phải sẽ có lỗi với bộ cảnh phục này sao?"

"Vẫn là đội phó giác ngộ hơn người." Đồng sự cợt nhả né tránh, lại hỏi: "Có điều số tiền bị thu làm vật chứng không thể giải quyết nhanh như vậy, charlotte  làm sao lấy được?"

Tina cười không nói.

Đồng sự bỗng nhiên tỉnh ngộ: "Ồ ,  đội phó, đó là tiền của cô sao? Cô gạt nàng?"

"Bớt dài dòng, cậu có trả lại cho tôi không? Đừng ở chỗ này cản trở tôi thanh nhàn." Tina cười, xua xua đồng sự ra ngoài.

Hắn đoán không sai, 2000 baht kia xác thực là của Tina, cô suy đi nghĩ lại nhiều điểm, dựa vào tính khí của Charlotte, nếu cho thêm nhất định nàng sẽ không nhận. Nữ sinh đơn phương độc mã lăn vào đời, chỗ nào cũng cần dùng tiền, 2000 baht thật không thấm vào đâu. Tina thở dài, chỉ hy vọng đứa trẻ này nhớ lời của cô, gặp chuyện khó khăn sẽ gọi cho cô, không cần gồng mình gánh vác.
...

7 giờ tối Charlotte lên tàu, tới Phuket đã tờ mờ sáng.

Nhân lúc ngồi trên tàu nàng đã ngủ thêm một giấc, lúc này cơ thể tinh thần còn tốt, nhưng có chút đói bụng, nàng biết đồ bán ở trạm xe rất đắt, không dám mua, trực tiếp đi theo biển chỉ dẫn đến tàu địa ngầm.

Phố thị nơi đây phồn hoa, đứng từ chỗ này cũng có thể thấy được chút ít, trạm tàu địa ngầm to lớn, dựa vào mấy con đường chia thành vài tầng, có sân ga ở tầng thứ 3 sâu dưới mặt đất, lại có sân ga trên đất 2 tầng, các chuyến tàu đan xen, hành khách nối liền không dứt, người người xếp hàng dài đợi soát vé, có nhân viên dẫn dắt khai thông.

Charlotte đứng trước quầy vé chần chừ không biết làm sao, nhìn những tấm bảng bên trên, viết rõ hàng tá con đường và điểm đến.

Nàng đứng đó do dự rất lâu, người phía sau nóng lòng thúc giục: "Nhanh lên đi a? Không thấy nhiều người đang đợi sao? Rốt cuộc cô có mua vé hay không? Nếu không đi thì né sang một bên, đừng quấy rối."

"A...Xin lỗi!" Charlotte hoảng hốt nhường vị trí của mình, đứng sang bên cạnh, người phía sau thấy rõ mặt nàng, biểu tình kinh hãi:

"Mặt mũi như vậy thì đừng ra đường doạ người khác chứ? Đúng là phiền phức."

Hắn kêu la lớn giọng, những người vốn không tâm tâm cũng bị thu hút sự chú ý, chuyển ánh nhìn hướng về nàng.

[ Englot ] -Thuơng em -Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ