36. Cô không xứng

131 12 0
                                    





Công việc mới của Charlotte chính là công nhân vệ sinh đường phố.

Nữ nhân trung niên chấp nhân cho nàng thử việc với mức lương 1200 baht, Charlotte không biết bà ấy tên gì, chỉ biết gọi là dì Pan.

Vốn dĩ tiền lương của mỗi nhân viên là năm ngàn rưỡi tệ, hơn nữa còn có bảo hiểm, lễ tết cũng được thưởng theo qui định, dì Pan bỏ ra hai ngàn tệ thuê người làm việc thay mình, ngồi không mỗi tháng, uống trà, đánh bài, cũng có ba ngàn rưỡi tệ bỏ túi cùng những phúc lợi tương ứng, đã vậy còn gặp được con cừu non như Charlotte, chỉ cần bỏ ra một ngàn hai tệ.

Đương nhiên Charlotte không biết chuyện này, cho dù nàng biết cũng không cách nào phản kháng hay từ chối. Những ngày qua, nàng đi khắp nơi tìm việc, tất cả đều như nhau, không cần hỏi gì, chỉ nhìn thấy mặt nàng đã ngoảnh mặt ngay tức khắc, huống chi một tay nàng gần như bị liệt, không thể làm việc nặng.

Thời khắc Charlotte tuyệt vọng, gặp được cơ hội này, giống như "Tuyệt xử phùng sinh"

Dì lương nói, lương của nàng bao ở, hẹn đêm nay sẽ dẫn nàng đến kí túc xá, nào ngờ đến nơi lại là một dãy trọ cũ kỹ nằm dưới tầng hầm, dưới chân tráng xi măng, vách tường ẩm ướt rạn nứt, quét một lớp vôi mỏng, trên tường có một cái cửa sổ nhưng không mở được, trong quanh năm phòng kín gió, so với chỗ Charlotte ở mấy ngày qua còn cũ kỹ hơn.

"Đây... Đây chính là phòng của cháu." Dì Pan cũng biết điều kiện ở chỗ này không được tốt, cười cười nói với Charlotte:

"Hoàn cảnh đúng là kém một chút, nhưng cháu nhìn đi, vật dụng vẫn còn rất đầy đủ." Người phụ nữ đi vào nhà, vỗ vỗ cái tủ quần áo màu đen, cũng không biết đã có từ niên đại nào:

"Tủ đồ, giường đều còn tốt, còn có quạt trần." Bà chỉ trần nhà.

Charlotte ngẩng đầu, giữa nhà có một cái quạt màu vàng, vừa nhìn đã biết thời gian dài không sử dụng, xung quanh kết đầy mạng nhện, cánh quạt lẫn lộn màu xám bụi.

Phuket nằm ở vùng duyên hải phía Nam, mùa đông khí hậu vẫn ấm áp, nhưng đứng bên trong gian phòng này một lúc, Charlotte lại cảm thấy thấm lạnh, cánh tay phải bắt đầu đau nhức.

Ưu điểm duy nhất của căn phòng này chính là có nhà vệ sinh và bếp riêng, tuy không lớn, nhưng đủ để thoả mãn Charlotte.

"Mỗi tháng đóng tiền điện nước một lần, điện một tệ hai một ký, nước bảy tệ một tấn, cháu yên tâm, sẽ có hoá đơn cụ thể, toà nhà này đều là của dì, nếu xảy ra chuyện gì, ví dụ như bóng đèn hỏng, đường nước không thông cũng có thể gọi quản lý, một lát nữa dì sẽ cho cháu số điện thoại. Đúng rồi, cháu cũng đưa cho dì số điện thoại đi, vạn nhất có chuyện cần tìm còn có thể liên lạc."

Charlotte nói: "Cháu không có di động."

"Như vậy sao được?"

Dì Pan cau mày:

"Nhiệm vụ của cháu là duy trì vệ sinh sạch sẽ ở bốn cái ngõ nhỏ, khi có việc đội trưởng đội một sẽ liên hệ với cháu, ngay cả điện thoại cũng không có? Làm sao liên lạc khi cần? Nếu như xảy ra chuyện gì, cháu gánh nổi trách nhiệm sao?"

[ Englot ] -Thuơng em -Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ