Không khí đột nhiên yên tĩnh đến đáng sợ
__________________
Ngoại trừ Kim Thái Hanh, tất cả mọi người đều cùng mang một vẻ mặt. Kim Thái Hanh mờ mịt hết nhìn người này lại nhìn người kia, cuối cùng dùng ánh mắt cầu cứu nhìn Điền Chính Quốc.
Hắn... đã nói sai sao?
Nhưng mà không đúng, đây là Chính Quốc nói với mình mà, Chính Quốc làm sao nói sai được!
"Khụ" Điền Chính Quốc lúng túng ho khan một tiếng, nói với Triệu Khanh Uyên: "Khanh Uyên, anh đừng để ý, Kim Thái Hanh không phải là cố ý." Sờ sờ mũi, ánh mắt hối hận gian nan nói: "Lời này là tôi nói..."
"Được lắm! Điền Chính Quốc, ngày hôm nay tôi xem như là nhìn rõ con người cậu." Triệu Khanh Uyên sâu xa liếc mắt nhìn hắn, giống như oán phụ bị vứt bỏ: "Tôi coi cậu là anh em, cậu lại ở sau lưng mắng tôi!"
Điền Chính Quốc: "Đánh là thương mắng là yêu mà."
Triệu Khanh Uyên hung hăng nói vậy, nhưng trong lòng cũng hiểu, Điền Chính Quốc tuy ngoài miệng không nói gì nhưng đã sớm coi hắn là bạn tốt, nói hắn là con vẹt thành tinh cũng không có ác ý gì, chỉ có điều theo bản năng nói đùa một câu, không nghĩ tới lại bị Kim Thái Hanh nhớ kỹ.
"Cậu đoán xem tôi có tin không?" Dưới cơn tức giận, trí thông minh của Triệu Khanh Uyên tự nhiên nhảy vọt lên: "Được, coi như không nói chuyện này, vậy chuyện tin nhắn lần trước thì sao?"
Nói xong, tức giận nhìn Điền Chính Quốc, thấy Điền Chính Quốc trên mặt viết đầy hối lỗi, hắn bỗng nhiên khi vận may đến thì trong lòng cũng sáng ra ——
"Cậu đến bây giờ vẫn nghĩ tôi là thằng ngốc đúng không?!"
Không chờ Điền Chính Quốc trả lời, liền phẫn nộ hừ một tiếng: "Tuyệt giao tuyệt giao!" Hùng hổ đẩy cửa rời đi.
"Chính Quốc" Kim Thái Hanh hoảng rồi: "Tôi gây ra phiền phức cho cậu sao?"
"Không sao, anh ta đùa thôi." Điền Chính Quốc tiện tay rút ra một tờ giấy ăn, để hắn lau miệng dính dầu mỡ, khéo léo chuyển đề tài: "Ăn no chưa?"
Kim Thái Hanh thành thực lắc đầu một cái: "Chưa no."
Điền Chính Quốc cúi đầu nhìn đồng hồ, vỗ vỗ vai Kim Thái Hanh: "Để anh hai anh đưa đi ăn cơm vậy, tôi sắp phải đi đóng phim rồi, không có thời gian giúp anh."
"Tôi không muốn đi." Kim Thái Hanh không tình nguyện dùng mũi chân di di lên mặt đất, giọng thật nhỏ nói một câu.
"Nghe lời." Điền Chính Quốc cởi áo lông ra, nhìn trong gương, xác định quần áo của mình không bị nhăn, liền ôm vai Kim Thái Hanh đưa hắn đi ra ngoài: "Trở về ăn cơm thật ngon, trước khi anh đi tôi sẽ đến thăm anh."
"Có thật không?" Kim Thái Hanh thành công bị điều kiện hắn đưa ra dụ dỗ.
"Thật."
"Vậy, vậy cậu không được quên."
"Yên tâm đi."
Rốt cục cũng thuyết phục được Kim Thái Hanh, Điền Chính Quốc nhìn sang Kim Thạc Trân, giả vờ như không biết hắn là ông chủ của mình: "Làm phiền anh dẫn anh ấy đi ăn cơm." Nghĩ một chút, lại nói thêm một câu: "Kim Thái Hanh thích ăn đồ thanh đạm."
BẠN ĐANG ĐỌC
TaeKooK [CV] Tôi chỉ muốn nói chuyện yêu đương
General FictionTên gốc: 我就想谈个恋爱 Tác giả: Liên Sóc (连朔) Tag: Trọng sinh, tình hữu độc chung, giới giải trí, điềm văn, ngây thơ thiếu nữ lang công x vận may tăng mạnh cá koi thụ, 1×1, HE Số chương: 96 + 6PN Truyện chuyển ver chưa có sự cho phép của tác giả nếu có v...