Trận cảm này của Điền Chính Quốc tới bất ngờ mà mãi không đi, qua hơn một tuần lễ mới tốt lên. Đôi lúc vẫn ho khan một hai tiếng, làm Vu Hâm lúc nào cũng mang theo quả la hán trên người, thỉnh thoảng nhét cho hắn một quả.
Tuyên truyền cho "Một đường sinh tử" đã được hơn nửa tháng, ngày hôm nay là thành phố cuối cùng, kết thúc buổi hôm nay, liên hoan xong là có thể ai về nhà nấy.
Nghĩ đến chuyện không cần tiếp tục phải dậy sớm ngủ muộn, lao lực bôn ba khắp nơi, toàn bộ người trong đoàn phim đều lộ ra biểu hiện được giải thoát.
Ngay cả người từ trước đến giờ luôn nghiêm khắc kỉ luật như Lưu Gia An cũng sờ trán, phá lệ cười nói: "Khổ cực cho mọi người rồi! Đợi lát nữa tôi sẽ phát lì xì trong nhóm!" Ngừng một chút, có gắng cao giọng nói: "Đỏ thẫm!"
Kỳ thực cái này cũng là vì muốn một cái điềm tốt, ngày mai "Một đường sinh tử" sẽ công chiếu, Lưu Gia An muốn mở đầu bằng một chuyện tốt.
Vừa nghe nói đến phát lì xì, mọi người ngay lập tức tích cực lên, trong nhóm vốn đang im lặng bỗng liên tục có thông báo, thậm chí còn có không ít người đánh bạo trêu chọc Lưu Gia An ——
"Đừng chờ nữa Lưu đạo, phát ngay đi, chúng tôi cũng không chê quà chào buổi sáng này đâu!"
"Đúng vậy! Phát luôn! Phát luôn đi!"
"Xoa xoa tay chờ đợi! Xin Lưu đạo lập tức phát lì xì."
.................................
Không biết là do bộ phim đã cố gắng làm tốt hết mức rồi nên rốt cục thở phào nhẹ nhõm hay là bị lây nhiễm bầu không khí này, Lưu Gia An vậy mà thật sự lấy điện thoại ra: "Được! Vậy thì bây giờ phát!"
Trong phòng khách nhất thời vang lên tiếng hoan hô điếc tai nhức óc, tất cả mọi người đều mở sáng màn hình điện thoại, ngừng thở, cùng đợi bao lì xì của Lưu Gia An.
Lưu Gia An cũng không làm tiểu xảo gì, ngón tay nhanh nhẹn trên điện thoại di động bấm bấm, liên tiếp phát ra mười mấy bao lì xì, làm người trong đoàn phim hoa hết cả mắt.
"Phát ngốc cái gì đây!" Triệu Khanh Uyên sau khi cướp tiền lì xì xong, còn không quên để ý đến Điền Chính Quốc, thấy hắn không có động tác gì, liền dùng cùi chỏ chọc chọc hắn: "Nhanh cướp! Không là không cướp được cái to đâu."
"Biết rồi." Điền Chính Quốc lưu luyến thả cái tuyết mị nương nhân sầu riêng trong tay xuống, không nhanh không chậm bắt đầu từ cái bao lì xì đầu tiên, cướp.
Lưu Gia An phát ra số bao lì xì đúng với số lượng nhân viên trong đoàn phim, nên không có tình trạng không cướp được. Theo tay Điền Chính Quốc, thông báo tiền lì xì từng cái từng cái nhảy ra.
199, 190, 195... Ít nhất cũng là 190.
Điền Chính Quốc gian nan nuốt nước miếng một cái, cảm thấy ông trời lại đang đùa hắn. Rõ ràng hắn đã cố ý tại cướp cuối cùng, làm sao còn có thể cướp được nhiều như vậy! Đây rốt cuộc là vận may quá tốt, hay là những người khác vận may quá không tốt? !
Đang nghĩ ngợi, đột nhiên cảm giác thấy sau gáy trở nên lạnh lẽo, hắn ngẩng đầu nhìn lên, liền thấy toàn bộ người trong đoàn phim đều đang phẫn nộ nhìn hắn chằm chằm.
BẠN ĐANG ĐỌC
TaeKooK [CV] Tôi chỉ muốn nói chuyện yêu đương
General FictionTên gốc: 我就想谈个恋爱 Tác giả: Liên Sóc (连朔) Tag: Trọng sinh, tình hữu độc chung, giới giải trí, điềm văn, ngây thơ thiếu nữ lang công x vận may tăng mạnh cá koi thụ, 1×1, HE Số chương: 96 + 6PN Truyện chuyển ver chưa có sự cho phép của tác giả nếu có v...