Chương 44: "Màu cam" triệt để đại bạo

275 13 0
                                    

Giọng nói của Kim Thái Hanh rất chân thành, từng chữ từng câu như phát ra từ tâm can, mang theo một mảnh chân tâm.

Điền Chính Quốc chỉ cảm thấy tim vừa ngứa vừa đau, như có một cái cây bé nhỏ đang nảy mầm, dựa vào nhịp tim rối loạn của hắn, nhanh chóng vươn lên.

Hắn không nhịn được ngẩng đầu lên nhìn về phía Kim Thái Hanh.

Đêm nay Kim Thái Hanh mặc một cái áo choàng màu lam đậm được cắt may tỉ mỉ, vóc người gầy khỏe cao lớn, ngũ quan tuấn tú hiện lên dưới ánh đèn mờ nhạt trong phòng chiếu phim, thâm thúy mê người, ngập tràn anh khí.

Thấy Điền Chính Quốc nhìn hắn, hắn mím môi, lông mi ngượng ngùng run rẩy, lộ ra lúm đồng tiền nhỏ tròn tròn trên má trái.

Mầm cây nhỏ trong tim Điền Chính Quốc trong nháy mắt giống như hút được chất dinh dưỡng tốt nhất, trở thành một cây đại thụ, tràn trề nhựa sống trong lồng ngực của hắn, ngoại trừ Kim Thái Hanh rốt cuộc cũng không chừa chỗ trống cho bất kì ai.

Người này làm sao lại đáng yêu như thế, lời nói cũng tốt, hành động cũng tốt, thậm chí chỉ giơ tay nhấc chân, cũng làm cho hắn không thể dời tầm mắt.

Điền Chính Quốc dùng ánh mắt tinh tế miêu tả khuôn mặt Kim Thái Hanh, giống như muốn đem hắn khắc sâu vào trong trái tim của mình.

"Chính Quốc ?" Kim Thái Hanh bị hắn nhìn đến hai má đỏ bừng, lỗ tai cũng nóng hầm hập, lòng bàn tay ra đầy mồ hôi. Hắn đột nhiên cảm thấy có chút thẹn thùng, muốn thả tay Điền Chính Quốc ra, nhưng làm thế nào cũng không nỡ.

Mà trong lúc hắn do dự, Điền Chính Quốc cũng đã nhẹ nhàng rút tay về.

"Đợi lát nữa tôi để Vu Hâm đưa anh về " Hắn dời tầm mắt, không đối diện với Kim Thái Hanh, nhẹ giọng nói: "Đã trễ thế này, anh phải về ngủ sớm một chút."

Nghe vậy, Kim Thái Hanh lập tức cuống lên: "Nhưng tôi muốn đi cùng cậu."

"Đừng nghịch " Điền Chính Quốc cười với hắn, chỉ vào Triệu Duệ trên khán đài nói: "Nhìn thấy Triệu đạo không? Chúng tôi còn có việc cần làm."

Không cẩn thận đối diện với đôi mắt đen thẳm tuyệt đẹp của Kim Thái Hanh, trái tim Điền Chính Quốc khẽ run lên, kìm chế không được sự hổ thẹn trong lòng: "Chờ tôi có thời gian sẽ đi tìm anh, có được không?"

Người này cái gì cũng không hiểu, giống như một tờ giấy trắng, đời này chỉ có duy nhất một người bạn là mình, hắn dùng hết chân tâm đối tốt với mình, đem phần quý trọng này đặt ở đầu trái tim. Nhưng chính mình lại vì phần tình cảm quý trọng này, nổi lên tâm tư không nên có.

Điền Chính Quốc nghĩ, hắn cần cho chính mình chút thời gian, cẩn thận xử lý cảm xúc hỗn loạn trong trái tim này.

"Có thật không?" Ánh mắt Kim Thái Hanh dính ở trên người hắn, muốn xác nhận: "Chính Quốc, có thật là cậu rất nhanh sẽ đi tìm tôi không?"

"Dĩ nhiên." Điền Chính Quốc bảo đảm với hắn: "Chờ tôi hết bận việc tuyên truyền phim nhất định sẽ đi."

Kim Thái Hanh lúc này mới lưu luyến không rời cùng Vu Hâm rời đi, đi ra cửa trước, quay đầu lại nhìn vài lần, nhưng Điền Chính Quốc vẫn luôn cúi đầu, không chú ý tới hắn, hắn không thể làm gì khác hơn là mím chặt môi, trong tiếng thúc giục của Vu Hâm giục đi ra cửa.

TaeKooK [CV] Tôi chỉ muốn nói chuyện yêu đươngNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ