Chương 74: Cầm thú

361 13 0
                                    

Điền Chính Quốc tắm lần tắm nhanh nhất từ lúc sinh ra đến giờ, lúc bò lên giường, trên người còn ướt nhẹp hơi nước, Kim Thái Hanh cũng không chê, lật người đem hắn ôm vào trong ngực.

Hai người ngủ cùng nhau đã lâu, Điền Chính Quốc đã quen thuộc với tư thế ngủ này, hạ nhiệt độ điều hoà xuống một độ, với tay tắt đèn ngủ, ngoan ngoãn nằm trong lồng ngực của Kim Thái Hanh.

Đã vào mùa hạ, là thời điểm nóng nhất trong năm, mặc dù gió điều hòa thổi vù vù trên đầu thì hai nam nhân nhiệt khí tràn đầy dính vào nhau cũng nóng không chịu được.

Gáy Điền Chính Quốc đổ mồ hôi, nhịn một lát, hắn đoán Kim Thái Hanh chắc đang ngủ mới cẩn thận từng li từng tí dịch ra một chút, ai biết lần này hơi động liền phát hiện tay Kim Thái Hanh ngay lập tức ôm hắn chặt hơn

"Anh chưa ngủ sao?" Điền Chính Quốc ngẩng đầu lên, ở trong bóng tối ngạc nhiên nhìn Kim Thái Hanh, lấy tay sờ sờ trên mặt hắn, quả nhiên nhận ra hắn đang mở mắt: "Không phải nói là buồn ngủ sao?"

"Ngủ không được." Kim Thái Hanh thuận thế cà cà lên tay hắn, oan ức nói: "Khó chịu..."

"Sao?" Điền Chính Quốc nóng đến váng đầu, nghe vậy thì như phản xạ có điều kiện sờ sờ thân dưới của hắn, không nhận ra có gì không ổn, đang định nói chuyện, Kim Thái Hanh lại một phát bắt được tay hắn.

"Chính Quốc, em muốn sao?" Giọng hắn mang theo mừng rỡ và khó tin, đây là lần đầu tiên Chính Quốc chủ động đó!

"Không không không!" Điền Chính Quốc nhanh chóng giải thích, quả thực hận không thể trở tay cho mình một cái tát. Rõ ràng là Kim Thái Hanh đã nói với hắn, vì quá giấc nên hắn mới khó chịu, làm sao mà não hỏng, lại cho là Kim Thái Hanh đang nói loại chuyện đó!

Ngày mai nhất định phải đi mua ít hạch đào với bạch quả, bồi bổ đầu óc!

"Em... Nghĩ sai rồi." Điền Chính Quốc chột dạ, động viên vỗ vỗ sau lưng Kim Thái Hanh: "Ngủ đi, đã trễ thế này."

Nghĩ sai rồi? Trong bóng tối, ánh mắt Kim Thái Hanh nghi hoặc nhìn đỉnh đầu Điền Chính Quốc.

Làm sao lại nghĩ sai? Mình đã nói gì với Chính Quốc...

Hắn nỗ lực phân tích ý của Điền Chính Quốc, lúc nghĩ đến thời điểm nào đó, đôi mắt nhất thời sáng lên.

"Chính Quốc. " Hắn vui không chịu nổi hôn một cái lên đỉnh đầu Điền Chính Quốc, tay phải thuận theo vạt áo của Điền Chính Quốc chui vào, lưu luyến trên eo của hắn mãi không đi: "Không cần thẹn thùng."

Điền Chính Quốc: "? ? ?"

Hắn thẹn thùng cái gì? Kim Thái Hanh nghĩ đi đâu thế?

Eo hắn bị vuốt đến tê ngứa, làm cả người nhũn ra, không dễ dàng gì mới đè lại cái tay không ngừng làm loạn kia của Kim Thái Hanh, thở hổn hển nói: "Đừng đoán mò! Anh còn buồn ngủ không đây? Anh đừng suy nghĩ nhiều, em có gì phải xấu hổ với anh chứ!"

"Anh biết. " Kim Thái Hanh bỗng nhiên vươn mình đem hắn đặt dưới thân, đẩy áo ngủ của hắn lên cao nhất, không ngừng liếm cắn xương quai xanh của hắn, âm thanh mơ hồ nói: "Em vẫn là như vậy..."

TaeKooK [CV] Tôi chỉ muốn nói chuyện yêu đươngNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ