Trong căn phòng tối, ánh sáng yếu ớt từ chiếc đèn bếp hắt xuống sàn gạch lạnh lẽo, tạo thành những vệt bóng dài trên cơ thể bất động của Tarn. Cô nằm đó, không hề hay biết cơn ác mộng đang ập đến. Camille đứng im lặng trong vài giây, đôi mắt xanh lạnh lẽo lướt qua hình dáng của Tarn. Bàn tay cô run nhẹ, nhưng không phải vì sợ hãi hay do dự—mà là vì sự hồi hộp, hứng khởi của một kế hoạch tinh vi đang được thực hiện.
Camille cúi người xuống, đưa tay chạm vào cánh tay của Tarn. Làn da của Tarn lạnh và hơi tái nhợt dưới ánh đèn nhạt nhòa. Cô kéo áo Tarn lên, cẩn thận lướt qua từng nếp vải để không để lại dấu vết. Mỗi cử động đều nhẹ nhàng, chính xác. Chiếc áo được cởi ra một cách từ từ, từng nút áo được tháo bằng động tác khéo léo, gần như không tạo ra tiếng động. Camille làm việc này không phải với sự vội vã, mà bằng sự tính toán cẩn thận, đảm bảo cho từng chi tiết phải được hoàn hảo.
Bàn tay cô di chuyển một cách thành thạo, kéo nhẹ sợi dây áo lót của Tarn, chỉnh sửa vị trí áo quần sao cho tạo ra cảnh tượng tự nhiên nhất có thể. Không gian yên tĩnh, chỉ có tiếng thở đều đặn của Tarn đang bất tỉnh. Camille cúi thấp người xuống gần khuôn mặt của Tarn, cẩn thận kiểm tra xem mọi chi tiết trên người cô đã được sắp đặt đúng như yêu cầu hay chưa.
Một vết bầm nhỏ được "tạo" ra trên cổ của Tarn, bằng cách dùng ngón tay ấn mạnh vào da cô trong vài giây, để lại dấu vết mờ mờ như thể vừa có một cuộc giằng co. Camille điều chỉnh chiếc khăn mà cô mang theo, đặt nó dưới người Tarn để tạo thành dấu hiệu của sự quấy rối.
Khi đã hoàn tất phần quan trọng, Camille từ từ lùi lại, đôi mắt cô quét qua căn phòng. Cô gái rút điện thoại ra, chụp nhanh vài bức ảnh, đảm bảo góc máy nắm bắt hết mọi chi tiết "hợp lý" trong khung cảnh. Những bức ảnh sẽ trở thành bằng chứng, là phần cuối cùng của kế hoạch để bẫy Tarn vào tội danh không thể phủ nhận.
Mọi thứ được thực hiện một cách tinh vi, như một vở kịch đã được đạo diễn chỉnh chu, từng động tác không thừa không thiếu, tất cả là để dẫn dắt đến một kết cục đầy dối trá. Camille rời khỏi căn phòng, để lại Tarn bất động giữa cơn ác mộng đã được sắp đặt từ trước—một âm mưu hoàn hảo, không một dấu vết nào bị bỏ sót.
Một cú điện thoại nặc danh đã được thực hiện ngay sau khi Camille rời đi, và chỉ trong vài phút, một chiếc xe cảnh sát lặng lẽ lăn bánh đến trước căn hộ của Tarn. Không một phút chần chừ, họ tiến thẳng vào toà nhà, lên thẳng tầng nơi Tarn đang ở.
Tiếng gõ cửa dồn dập phá tan bầu không khí tĩnh lặng, những người cảnh sát nhanh chóng tràn vào, không để Tarn có thời gian phản ứng. Cô bị lôi ra khỏi căn hộ, đầu óc vẫn quay cuồng trong mớ hỗn độn, không kịp hiểu rõ điều gì đang xảy ra. Cảm giác mệt mỏi và đau đớn sau cú đánh làm cô choáng váng, mọi thứ trở nên mờ nhạt.
Các viên cảnh sát lục lọi căn phòng, tìm kiếm mọi dấu vết khả nghi. Những dấu vết giả tạo, những bằng chứng được dàn dựng một cách tinh vi – tất cả đều chỉ thẳng về phía cô. Tarn bị khóa tay, không thể kháng cự, và cũng không có cơ hội để lên tiếng giải thích.
Cô bị đẩy vào trong xe cảnh sát, ánh đèn xanh đỏ tiếp tục nhấp nháy không ngừng, phản chiếu lên khuôn mặt tái nhợt của Tarn. Ngồi co ro ở góc xe cảnh sát, Tarn cố gắng không để bản thân gục ngã, cảm giác choáng váng và đau đớn từ cú đánh của Nat cứ dội lên từng cơn, làm mờ dần sự tỉnh táo. Đầu cô ong ong, từng mạch máu đập dồn dập trong thái dương, và trong giờ phút hỗn loạn này, Bungah là người duy nhất mà cô có thể nghĩ đến.
BẠN ĐANG ĐỌC
Ruk Lam Sen - Tình Yêu Vượt Giới | Bungah - Tarn | Ngoại truyện - Đường về
FanfictionMùa mưa tới rồi, nhân lúc mưa gió, tui vô Wattpad trú mưa, tặng những con tim tan vỡ sau khi coi Ruk Lam Sen - Ngoại truyện "Đường Về" ... của Tarn 🚘😅