Bước qua cánh cửa kia, mọi thứ đều đổi khác.
Hai tuần. Mạc Yên cùng Lục Tự ở cạnh nhau suốt hai tuần trong căn phòng khép kín. Quãng thời gian này mặc dù ngắn ngủi, Mạc Yên lại thực sự cảm thấy vui vẻ, chỉ đơn giản bởi vì người đàn ông chân ái hiền lành này là người bạn đầu tiên của cô, cũng là người đầu tiên khiến cho Mạc Yên cảm nhận được tình bạn ấm áp. Mạc Yên hoàn toàn không biết rằng, cũng vì người bạn này mà có biết bao biến cố chờ đợi cô trong tương lai, cũng là khi mối quan hệ của hai người không còn vãn hồi được nữa.
Mọi chuyện bắt đầu từ một cái gõ cửa.
Vào một buổi tối, người nào đó gõ cửa khi hai người Mạc Yên đang cùng nhau chơi cờ, cũng là ngày cuối cùng trong hai tuần ở cạnh nhau. Không giống như những lần khác ngó lơ, Lục Tự nhìn Mạc Yên rồi đứng dậy mở cửa, Mạc Yên cũng cảm thấy tò mò hướng ánh mắt nhìn sang. Một người đàn ông từ bên ngoài bước vào, thân mình cao lớn, trên người mặc thuần một bộ đồ đen khiến anh ta có vẻ gì đó u ám và khó gần. Anh ta nhìn Lục Tự một cách cung kính, đầu hơi cúi, sau đó mới đảo mắt qua Mạc Yên, nói bằng chất giọng nhàn nhạt:"Anh Lục, đã hai tuần rồi"
Lục Tự gật đầu, giống như thở dài:"Đưa cô ấy đi"
Anh quay sang nhìn khuôn mặt ngơ ngác của Mạc Yên một cái thật sâu, mỉm cười nói khẽ:"Bé con, hẹn gặp lại". Sau đó liền nghiêng người đi ra khỏi cửa không hề có chút do dự.
Nụ cười của Lục Tự mang đến cảm giác lạ, Mạc Yên từ trên nền đất đứng dậy, muốn mở miệng gọi một tiếng lại bị người đàn ông áo đen kia chắn ngay trước mặt. Cô không khỏi cau mày, trong lòng nổi lên nghi ngờ vì hai tiếng anh Lục và thái độ cung kính của người kia đối với Lục Tự. Vì thế liền ngẩng mặt nhìn anh ta, hỏi gấp:"Anh là ai?", không đợi người kia kịp trả lời lại hỏi tiếp:"Lục Tự rốt cuộc là ai?"
"Anh ấy là người quản lý ở đây. Tôi là thuộc hạ của anh ấy". Người đàn ông mặc áo đen chậm rãi trả lời cô, mắt híp lại, giọng lạnh tanh.
Người quản lý? Trong đầu Mạc Yên ong một tiếng, giống như có điều gì đó vừa vỡ ra, cô hỏi lại gần như ngay lập tức:"Quản lý. Anh ấy không phải bị bắt về giống tôi sao", nếu như để ý kĩ, còn có thể thấy giọng của cô hơi run rẩy, ánh mắt dần tối lại.
Sự sửng sốt của Mạc Yên trái lại có vẻ khiến cho tên kia cảm thấy buồn cười, hắn nhìn cô, hơi nhếch miệng:"Nếu như không phải có sự nhầm lẫn, cô tưởng mình sẽ gặp được anh Lục à."
Mạc Yên cảm thấy hơi khó chịu, nếu như không muốn nói là cảm giác đó càng ngày càng tăng lên, dần dần căng đầy trong khoang ngực. Bây giờ nghĩ lại, đúng là chưa có lúc nào Lục Tự mở miệng nói với cô rằng chính mình bị bắt về đây. Nhưng rõ ràng anh ta biết cô hiểu lầm, lại không hề mở miệng giải thích lấy một lời, cảm giác bị lừa gạt khiến cho tâm Mạc Yên trùng xuống. Sau đó lại cảm thấy có chút may mắn, trong lòng nhen nhóm hi vọng. Nếu như Lục Tự là chủ ở đây, cô sẽ không phải chịu hành hạ nào đúng không?
"Cô đi theo tôi". Lời nói của người đàn ông trước mặt cắt ngang dòng suy nghĩ của Mạc Yên. Mạc Yên hiển nhiên chán ghét thái độ ra lệnh này của anh ta, nhưng cũng hiểu rõ bản thân đang ở trong địa bàn của người khác nên không tiện phát tác.