Lục Tự dẫn Mạc Yên đến cảng biển, cũng là nơi cô bị bắt ngày trước. Còn nhớ ngày hôm đó, Mạc Yên nằm sau một chiếc xe tải cũ kĩ, nghe thấy tiếng còi xe cảnh sát, cô nghĩ rằng có chuyện gì nghiêm trọng nên mới quay đầu bỏ chạy. Ai ngờ đi được vài bước liền bị ba bốn tên tóm về, cô có mở miệng giải thích cũng không ai thèm nghe, chỉ khăng khăng dẫn cô đi. Rồi đến Diêm Minh, gặp Lục Tự, gặp Thẩm Sơ Vũ, mọi chuyện cứ diễn ra tự nhiên như thế, một thoáng chớp mắt mà giống như đã vài năm.
Mạc Yên đi bên cạnh Lục Tự, Thẩm Sơ Vũ đã nhìn thấy hai người họ từ xa, đang chầm chậm đi đến. Trên người anh ta và Lục Tự đều mặc một bộ đồ đen, thân mình cao lớn, giống như hòa mình vào màn đêm dày đặc.
"Anh Lục". Thẩm Sơ Vũ cúi đầu hướng Lục Tự chào hỏi, sau đó quay sang gật đầu với Mạc Yên. Mạc Yên cũng gật đầu đáp lại, Lục Tự chỉ liếc nhìn Thẩm Sơ Vũ một cái, hỏi lạnh nhạt:"Bắt đầu chưa"
Thẩm Sơ Vũ gật đầu, đáp:"Đều đã kiểm tra xong. Tổng cộng là mười hai". Nói xong liền quay đầu vẫy tay ra hiệu với một tên thuộc hạ. Hai tên đó cùng nhau khiêng một chiếc thùng lớn đi đến, đặt xuống trước mặt Lục Tự. Thẩm Sơ Vũ bước tới gần mở nắp chiếc thùng, gạt đi lớp vải bên trên cùng với một lớp vách ngăn được xếp đặt khéo léo, để lộ thứ gì đó đặt đầy bên dưới. Lục Tự lúc này mới bước đến, từ tốn cầm lên xem, xoay trái xoay phải. Mạc Yên mới đầu không để ý, nhìn thứ đồ trên tay Lục Tự, kinh ngạc bật thốt lên:"Súng.. súng ống?"
Lục Tự cầm khẩu súng lớn đứng dậy, dường như rất quan tâm đến thái độ của Mạc Yên, giơ thứ đồ trong tay ra trước, cười khẽ:"Thế nào, có muốn xem không?"
Mạc Yên trừng mắt nhìn Lục Tự, ngoài mặt cố lấy lại vẻ bình tĩnh, trong lòng lại có từng đợt sóng đang cuộn trào. Súng ống? Đám người này lại buôn bán trái phép súng ống? Cô rốt cuộc đã rơi vào cái nơi quái quỷ gì thế này. Thẩm Sơ Vũ nhìn thấu nỗi hoảng loạn và kinh ngạc trong mắt Mạc Yên, chỉ đứng một bên không mở miệng.
Lục Tự nhét khẩu súng trong tay mình vào tay Mạc Yên, khẩu súng nặng trịch, tay cô hơi run lên, suýt chút làm rơi xuống đất. Lục Tự đỡ lấy, nhìn Mạc Yên nói đầy ẩn ý:"Đây là những việc chúng tôi đã làm, đang làm, còn em, rồi sẽ phải làm. Em nên tập làm quen đi"
Ngay lúc đó, một cậu thanh niên trẻ bị hai tên thuộc hạ của Lục Tự áp giải đến, trong miệng cậu ta bị nhét bông vải nên chỉ có thể ưm a không ra tiếng. Thẩm Sơ Vũ thì thầm vào tai Lục Tự, Lục Tự nhìn tên đó, miệng vẫn cười nhưng ánh mắt đã lạnh xuống. Anh ta khẽ vẫy ngón tay, Thẩm Sơ Vũ hiểu ý, rút từ trong túi sau ra một khẩu súng nhỏ, nhắm thẳng vào người kia.
"Pằng pằng!!"
Đường đạn dứt khoát, một dòng máu đỏ tươi từ trên đầu người kia chảy xuống, Mạc Yên giật thót. Người thanh niên trợn trừng mắt, ngã lăn ra, chết ngay tại chỗ. Thẩm Sơ Vũ thu lại súng, Mạc Yên không thể tin quay sang nhìn hai người bọn họ, tầm mắt đảo qua cả những người đang đứng xung quanh đó. Một mạng người mới vừa mất đi, bọn họ ngay cả chớp mắt cũng không, trên mặt không biểu lộ một chút cảm xúc. Trong ngực trào lên một cỗ ghê tởm, Mạc Yên vô thức bước chân đến gần người đang nằm trên đất, Lục Tự nhíu mày, vươn tay kéo cô lại. Mạc Yên mạnh mẽ gạt tay anh ra, cô nhìn thẳng vào Lục Tự, cặp mắt đỏ ngầu. Trong cặp mắt đen tuyền trong suốt của cô tràn ngập ghê tởm và chán ghét. Nghi ngờ, tức giận, sợ hãi, còn có rất nhiều cảm xúc anh không nhìn rõ. Lục Tự dùng sức nắm chặt lấy cổ tay cô, cao giọng:"Mạc Yên!"